Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 2

“Tai nạn?” – Tôi nhìn sang Lâm, thấy anh ta đang cau lo lắng vì mắt đỏ của Chu

Anh ta lập tức Vi ra sau lưng mình bảo vệ:

“Tô Nhụy Nhụy, em đừng mỉa mai nữa. Bác sĩ nói rồi, bị thương yếu là vì lâu năm tập quá độ, xương vốn đã yếu.”

Tôi hận miệng của anh ta.

người như anh lúc nào cũng đổ hết lỗi lên người khác. Huống hồ, chuyện này chính là lỗi của anh ta.

đó học tỷ.” Chu Vi đầu từ lưng anh dịu dàng. “Ba em quen chuyên gia chỉnh hình ở nước ngoài, hay là…”

“Không cần.” – lạnh cắt lời. – sợ lại gặp ‘tai nạn’ nữa.”

Mặt Chu Vi lập tức cứng đờ.

“Tô Nhụy!” – Trình Kinh Lâm giống như bị dẫm trúng đuôi. “Vi Vi tốt bụng giúp đỡ em, em còn thái độ đó

Anh ta chỉ vào chân bó tôi, giọng đầy khó

“Em cái này để bám lấy bọn anh mãi à?”

Y tá khó lặng rời khỏi phòng bệnh.

Tôi hít sâu một âm nút âm.

“Trình Kinh Lâm, trước cuộc thi một tuần, bỗng quan tâm đến giám sân khấu, còn đi nói chuyện với bảo vệ. Tại sao?”

Sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi, còn móng tay Chu Vi thì bấu mạnh vào tay anh ta.

“Liên quan đến em?” Giọng anh ta cao thêm một bậc.

Tốt, chính phản ứng tôi muốn.

Đúng Chu bất ho sặc sụa, mặt nhợt.

“Trình ca… em tức ngực quá…”

Trình Kinh Lâm lập tức loạn, bế thốc chạy ngoài. khi đi còn quay lại trừng tôi:

“Tô Nhụy dám nói bậy thì đừng trách anh không khách sáo!”

Cửa phòng đóng sầm lại.

Tôi lập tức lấy điện âm đã được lưu trữ hoàn chỉnh.

Tin nhắn của Lâm Duyệt bật lên:

【Luật sư tìm được rồi, tên là Từ Nham, chuyên về án hình sự kèm sự.】

Tôi trả lời: 【Sắp xếp gặp mặt.】

đó, tôi lấy ra từ dưới gối thép mà tôi đã

Trong ánh nó lóe sáng lạnh lẽo.

Giống hệt ánh mắt của Kinh Lâm khi nói câu “làm quá vấn

ngày sau, Trình Kinh xuất một mình trong bệnh.

Tôi đang tập hồi năng, mồ hôi nhễ cố gắng cái chân phải gần như phế đi.

“Vẫn chưa – Anh ta vào khung nhếch môi cười lạnh.

“Biết cái gì gọi là tự lượng sức mình không?”

Tôi thèm đáp, tục nghiến răng nhấc

Tôi phải nhớ cảm giác này.

giác bị người ta tùy tiện chà đạp.

Trình Kinh Lâm tiến lại, mạnh tay ấn xuống chân tôi.

“Tiết kiệm sức đi. Cả đời này em cũng đừng mong nhảy lại được nữa.”

Anh ta cúi người, sát tai tôi, “tốt bụng” khuyên

thì ngoan ngoãn dưỡng thương đi, giở trò. Quan hệ của chú Chu trong giáo dục, em không nổi đâu.”

Cơn đau khiến mắt tôi tối sầm, nhưng tôi bật cười.

“Sợ tôi điều tra đến

“Sợ?” – Trình Kinh Lâm buông làm bộ nhiên.

“Anh là vì tốt em thôi. Vi giờ là tài được Bắc Vũ trọng điểm bồi dưỡng, còn em là cái gì? con phế nhân…”

“Anh Trình.” Một giọng nam lùng lên cửa.

“Đe dọa thân chủ tôi, tôi là chứng cứ cản trở tố

Một người đàn ông vest xám đậm bước vào, trên tay cầm cặp hồ sơ.

“Anh – Trình Kinh Lâm cảnh giác.

“Từ Nham, luật sư đại diện của cô Tô.”

Anh ta đưa tôi một tập liệu, rồi quay sang Trình Lâm:

lúc lắm, liên quan đến vụ cố ý gây thương tích tại chung cuộc thi múa toàn quốc, vài câu hỏi anh hợp trả lời.”

Sắc mặt Trình Kinh Lâm lập tái xanh.

“Gây thương tích chứ? Cô ta tự té mà!”

“Trên năm viên bi thép hiện đã kiểm tra ra dấu của anh.” – Từ Nham nhẹ gọng tiếp tục truy hỏi:

“Anh có đặt vật nguy hiểm sân khấu thi đấu cấu thành tội danh gì không?”

Tôi nhìn mồ hôi lạnh rịn trên trán Kinh Lâm, trong lòng dâng lên một tia khoái

Mới chỉ bắt đầu thôi, Trình Kinh Lâm.

“Vân tay?” – Anh ta cười nhạt. “Là do tôi giúp Tiểu Nhụy đạo cụ thôi! bằng chứng là tôi rải mấy thứ đó không?”

Từ Nham điềm tĩnh:

giám sát cho thấy, hai tiếng trước chung anh đã một quanh quẩn vực sân khấu suốt mười bảy

“Tôi đi toilet được à?”

“Toilet nằm hướng đó.” Tôi trực tiếp phản bác.

“Hơn nữa, cái hộp đựng bi thép rơi ra từ túi anh nhân viên vệ sinh nhặt

Đồng tử ta co rút, tay theo phản xạ sờ túi áo.

“Cô gài bẫy – Anh ta gầm lên, hằn máu. – “Tô Nhụy Nhụy, cô giỏi lắm!”

Từ Nham bước lên mặt tôi:

“Anh Trình, thân cần nghỉ ngơi. Mời anh ra ngoài.”

Trình Kinh Lâm hung trừng tôi, cửa đi.

Từ hành vọng lại giọng ta gấp gáp: “Chú Chu, hỏng rồi!”

Từ xác cửa đã đóng, quay tôi:

hộp đó là giả?”

Tôi gật đầu: “Nhưng anh ta mắc câu rồi.”

“Chưa – Từ Nham mở cặp tài liệu. “Chúng ta cần chứng xác thực hơn. vụ thay đổi danh giám khảo mà cô nói là sao?”

Tôi mở thoại, anh xem ảnh.

ngày trước chung hội đồng giám năm người bị đổi hai người, cả hai đều là bạn cũ của ba Chu

Ánh mắt Từ Nham lập tức sáng lên.

“Đây có thể điểm đột phá. Gần đây hệ thống giáo dục đang bị kiểm tra nghiêm ngặt…”

Lời của Từ Nham bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa đột

“Cô có một vị Lục tiên sinh nhất quyết muốn gặp cô.” – Giọng của y tá bên nghe có vẻ khó xử.

cau mày: “Tôi không ai Lục tiên sinh cả.”

“Ông ấy nói… ông ấy chứng kiến toàn bộ quá trình cuộc thi.”

Tôi và Từ nhìn nhau, tim đập dồn dập.

“Cho ông ấy vào.”

03

“Lục tiên sinh?” – Tôi nhìn ông ráo bước vào phòng, vẫn đầy hoặc.

Tôi mình chưa từng gặp gương mặt này.

Chương trước Chương sau