“Vì cha muốn xem con có thể đến mức nào.” Cha mở két sắt, lấy ra một tập hồ “Hơn nữa, cần xác định xem con có xứng đáng để cha đặt niềm hay
Ông đưa tôi bản hợp đồng nhượng cổ phần.
15% cổ phần dưới tên sẽ được chuyển vô điều kiện cho tôi.
“Con ký đi. với 10% cổ từ mẹ và 10% con thừa kế sẵn, con sẽ có tổng cộng 35%, trở thành cổ lớn thứ hai, chỉ sau cha.”
khẽ run lên: “Ba... ba tin tưởng con sao?”
“Niệm ba tin con. khiến ba phải thất vọng thêm lần nữa.” mắt nghiêm nghị chưa từng thấy. “Tập đoàn thị là cả đời tâm huyết của ba. Ba không thể để nó bị A Thâm hủy hoại.”
Tôi hít thật sâu, rồi
Khoảnh khắc đó, rõ — chơi này đã hoàn thay đổi.
không còn đơn độc.
Tôi đã có sự hậu thuẫn âm thầm từ chính người cha của mình.
11
hôm sau, như thường lệ tôi ngủ đến khi tự dậy mới thong xuống lầu.
Kỷ Như Thâm và Kỷ Như Nguyện đang thì thầm trò trong phòng ăn, thấy tôi xuất hiện liền lập tức tách ra.
“Niệm An, tối qua ba nói chuyện gì vậy?” Kỷ Như Thâm hỏi với vẻ lơ
Tôi ngáp một cái: “Cũng chẳng có gì, ba chỉ em học cách lý công ty cho đàng hoàng thôi.”
Kỷ Như Nguyện đưa cho ly nước cam: “Niệm An, tuần sau sinh của Bọn chị chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ, em có muốn tham gia cùng không?”
Tôi để thấy khi cô ta nói “bọn chị”, ánh mắt vô thức lướt qua phía Kỷ Như Thâm, giữa người như một sự ăn ý không cần lời.
“Được thôi.” vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
ra... có chuyện xảy ra rồi.
12
Trong những ngày tiếp theo, tôi bề ngoài ra hợp tác trong việc chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật, nhưng thực chất lại âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Kỷ Như Thâm.
Thám tư báo tin: gần đây Kỷ Như liên tiếp với một số cổ đông nhỏ, có vẻ như đang thầm thu cổ
Vào ngày sinh của mẹ, biệt thự được trang trí lẫy như cung điện.
Như Nguyện mặc một chiếc váy trắng dài, trông như một nàng tiên đang uyển chuyển giữa các vị nhận số khen ngợi.
Còn tôi thì hoàn toàn thay đổi phong cách “quê mùa” thường ngày, khoác mình một chiếc sườn xám trang nhã.
Vừa bước xuống cầu thang, đã thu ít ngưỡng mộ.
“Đúng là con gái tổng giám đốc Kỷ, có phong thái năm xưa của ấy.”
“Không biết Kỷ thư có ai trong lòng
Tôi mỉm cười gật đầu, xem đáp lại những lời khen.
An, con mặc sườn xám hôm thật đẹp, sau này cứ mặc thế này nhé.” Mẹ buông Kỷ Như Nguyện, bước lên tay tôi trìu mến.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, khoác tay bà: “Dù sao con cũng con gái của mẹ mà.”
Mẹ vui mừng rạng vì nói ấy.
Như Nguyện bước tới: “Niệm An, hôm nay em chọn váy rất trang nhã.”
Mặc dù trên mặt cô ta là cười, nhưng trong mắt lại ẩn sự ghen ghét rõ
“Tới lượt cô à?” Tôi chưa bao giờ nể mặt Kỷ Như Nguyện.
Lời tôi dứt, mắt lập tức đỏ hoe: “Niệm An, tôi chỉ là...”
Chưa kịp nói hết, mẹ đã lên tiếng ngang: “Đủ rồi, Niệm con là tiểu thư nhà họ Kỷ, phải biết giữ lễ nghĩa.”
Tôi ngoan ngoãn khoác tay mẹ: “Con biết rồi.”
Đúng lúc ấy, Kỷ Như Thâm dẫn theo vài vị trong đồng quản trị vào: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật.”
Ánh mắt anh ta dừng lại ở tôi, có chút người: “Niệm hôm thật anh ngờ.”
Tôi mỉm cười đáp “Sau này em còn điều bất ngờ hơn cho anh nữa đấy.”
à?” Kỷ Như cười rồi chuyển ánh mắt người: “Hôm nay, nhân mọi người mặt đông đủ, tôi có việc tuyên
ta đảo mắt nhìn quanh, xác nhận mọi ánh nhìn đều tập trung vào mình: “Tôi và một số viên đồng đã thảo ba đã lớn tuổi, Niệm An lại thiếu nghiệm, nên đề xuất để tôi tạm thời đảm nhận vị trí CEO, còn ba có thể lui về làm tịch.”
Không khí trong phòng ăn lập tức vào im lặng.
Tôi thấy sắc mặt cha sầm lại, còn mẹ thì tròn mắt sững
này quyết định từ bao Cha lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là đề xuất ban đầu, tất nhiên cần ý của cha.” Kỷ Như Thâm mỉm cười, nhưng ánh mắt thách thức.
Tôi lập tức hiểu được mưu đồ của họ.
Lợi dụng sinh nhật mẹ, ép cha phải từ chức trước mặt bạn người thân.
Tôi cụp mắt xuống, tỏ vẻ hoang mang: ba còn mà, sao anh có thể soán như thế
Kỷ Như Nguyện lập bước khoác tay tôi, vờ dịu dàng: “Niệm An, đây là lợi ích của công ty Em chẳng hiểu gì, để người có lực làm thì hơn.”
cắn môi, mắt đỏ thế còn thì
Lợi dụng lúc mắt, lén ra hiệu bằng ánh mắt cho cha.
Cha tôi lập tức đập mạnh tay xuống bàn: “Đủ rồi! A Thâm, con ba quá thất vọng!”
Như vẫn bình thản, lấy cặp ra một tài liệu: là thư kiến nghị do quá nửa viên hội cùng người đều rằng đã lúc trao quyền cho thế hệ
Tôi để ý thấy tay anh ta khẽ run đang căng thẳng.
Anh ta chỉ đang ra vẻ bình tĩnh.
“Thật sao?” Tôi rè lên tiếng. “Vậy... em có thể qua được không?”
Kỷ Như Nguyện lườm thường: “Niệm An, mấy thứ tài liệu này em hiểu nổi chắc?”
“Để nó xem.” Cha tôi ngột lên tiếng, ánh mắt tôi phức tạp.
Tôi nhận lấy tài liệu, giả vờ chăm chú đọc, nhưng thực chất đang nhanh chóng dùng siêu nhỏ cổ áo để chụp lại từng trang.
Thiết bị này cũng là “đồ chơi” tôi mua từ thám tử
lật đến trang cuối cùng, tôi “vô tình” làm đổ đỏ lên phần chữ ký.
“Ôi Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi lau, khiến vết mực loang hơn nữa.
Sắc mặt Kỷ Như Thâm thay đổi ngay lập tức: “Kỷ Niệm An! Em có biết bản tài này quan trọng thế không?!”
cổ lại, nước mắt rơi lã “Anh ơi... lỗi... em không cố ý
Cha bỗng nhiên bật cười: “Tài liệu đã hỏng rồi việc này hôm khác bàn tiếp. là sinh nhật Nhã Cầm, hãy cứ vui vẻ đi đã.”
14
đó, tôi gửi toàn bộ ảnh chụp được của bản tài liệu cho tư.
“Tra giúp tôi: có phải chữ ký này làm giả không.”
Ba giờ sáng, thám tử nhắn lại:
“Trong 6 chữ ký, có 4 là giả
Tôi nhếch mép lạnh — đúng tôi nghĩ.
15
Sáng hôm sau, trong bữa sáng, ràng mất tập trung.
“Niệm còn về bản tài liệu qua...?” Anh ta dò
vừa nhai bánh mì, vừa lơ đãng đáp: “Tài liệu nào cơ? À, cái đó hả? Em vứt vào thùng rồi.”
Như Nguyện chen vào: An, em có biết để thu thập được những chữ ký đó khó thế nào
Tôi chớp chớp mắt cách ngây thơ: “Thì ký lại được gì đâu?”
Hai người liếc nhau một cái.