01
Khi bước vào lễ đường trong bộ cưới.
Tôi nhìn thấy cô ta đứng trên ban công nhỏ tầng hai.
Cô ta mặc một chiếc váy cưới trắng, kiểu dáng chẳng gì tôi.
mắt lệ, chăm nhìn phía vị hôn phu của – Tạ Hành – đang đứng dưới lễ
Mà Tạ cũng ngẩng đầu nhìn lại cô ta.
Khiến – thức – trông chẳng khác gì một trò cười.
Tôi khoác tay bố, bàn tay ông siết chặt nắm đấm, nhưng bị nhẹ nhàng ấn xuống.
Xung quanh là những tiếng xì rõ ràng bên tai:
“Cô gái kia là ai vậy? Đi dự đám cưới mà ăn mặc y hệt cô dâu, không có giáo dục gì à!”
Cô gái ngồi cạnh cô ta liền kéo tay cô ta lại,
“Đó là mà Tạ Hành nuôi suốt mười tám đấy, tình cảm giữa họ thân thiết
“Ai mà chẳng biết cô ta ấp tâm tư gì, chỉ là Tạ lão phu nhân không ưa nổi ép Hành Thẩm Ngọc Thư làm dâu.”
Cuối cùng, ánh áp lực của Tạ lão phu nhân, Tạ Hành miễn thu ánh mắt.
gái mặc váy cưới đứng trên ban công cũng người ta kéo xuống.
Váy bị lột xuống, thay bằng bộ đồ lặng lẽ Tạ Hành.
Tôi mỉm cười, khoác bước lên lễ đường, đoan trang chuẩn mực – đúng kiểu khuê các” mà Tạ nhân mong muốn.
Trước mặt cô gái ấy, tôi thản nhiên Tạ Hành đeo nhẫn cho mình, rồi cùng tuyên thệ trước mặt linh mục.
Tôi đôi mắt cô ta đỏ hoe chút một.
Vẻ mặt của Tạ Hành cũng chẳng khá hơn.
Tôi lạnh lùng quan sát, khóe mắt thoáng hiện một tia giễu cợt.
Xót cô lắm à? Vậy để bà đây khiến hai người thêm trận nữa!
Ngay khi ấy gần đổ.
Tôi bất ngờ nắm lấy tay cô ta.
Trên mặt là nụ cười thân thiện đến lạ thường:
chính là Tạ Uyển không? Từ hôm nay đi, tôi chính là mẹ của cô rồi.”
02
Cả khán phòng chết lặng trong giây lát, rồi từng tràng cười không kìm được vang lên.
Tôi vẫn giữ cười đoan trên
gái bằng ánh mắt đầy “từ ái”:
“Người nói con gái là người yêu kiếp trước của cha, nhìn hai người thật không sai chút
Nói xong, tôi vẫn mỉm cười tươi tắn như chẳng có chuyện gì.
cô ta thì như thể bị lột trần ngay trước mặt mọi người.
Những bí mật được giấu sâu tận bị tôi vạch trần không một mảnh.
Trong ánh mắt soi mói đầy hứng thú của đám đông, cô nhục nhã và giận dữ chạy thẳng ra ngoài.
Hành đứng cạnh bị tôi kéo chặt trở lại.
Trên mặt tôi vẫn là cười rạng rỡ:
“Chồng vì tác giữa nhà họ Tạ và nhà họ Thẩm, em khuyên anh nên tục cùng em đi mời rượu thì
Nói xong, tôi thấy Hành trừng mắt nhìn tôi tức giận.
Rõ ràng là nuốt cơn giận xuống.
Nhưng cuối phải nén lại, tôi tiếp tục đi tiếp khách.
Buổi lễ thúc một cách hoàn hảo.
02
Đồng thời đánh dấu sự hợp giữa nhà Thẩm – Tạ bước lên một cao mới.
Sau cưới, Tạ Hành bận rộn với các dự hợp tác ở ngoài cùng nhà họ Thẩm.
Không còn thời gian để lo chuyện giải giữa "vợ mới" và "bé cưng".
Vậy nên, việc đó đành tôi tự xử lý.
Hôm đó, khi tôi lái xe đến biệt thự riêng của Tạ Hành.
Từ xa đã thấy hành lý của mình bị ném thẳng ra bãi cỏ trong vườn.
Cô gái kia thì đứng ở cửa với dáng vẻ ngạo như chủ nhà.
Tôi – dù gì được nhà họ Thẩm nuôi như tiểu thư lá ngọc vàng.
Người hầu nhà họ đi cùng tôi vừa thấy cảnh đó liền giận tím mặt, tay nắm thành nắm đấm.
chỉ nhẹ nhàng ấn tay cô ấy xuống.
Xuống xe, tôi cúi người nhặt lên sợi dây chuyền ngọc lục bảo nằm dưới chân
Sau đó thẳng nửa cười không nhìn cô ta:
“Cô biết cái dây chuyền này đáng giá bao nhiêu không?”
Cô ngẩng đầu lên, cười nhạt:
“Thứ rẻ đó chỉ có mấy nghèo hèn mới đeo, tôi chả thèm!”
“Bàn trang điểm của tôi đầy những món còn đắt tiền hơn, chú Tạ mua cho tôi đấy! Có cần thưởng cho chị cái
Lời vừa
Tôi chỉ nhẹ nhàng liếc mắt ra hiệu.
Người hầu nhà họ Thẩm tức hiểu ý.
Tiến lên tát cô ta một cú như trời
Cô ta ôm ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi nhìn
Người hầu lạnh lùng nói:
cái thá gì mà dám ăn nói kiểu với tiểu thư nhà chúng tôi?”
xong, dưới mắt ra hiệu của tôi.
Cô hầu lập tức đè cô ta xuống, ép quỳ ngay trước mặt tôi.
Tôi nâng cằm lên một tay.
Cẩn thận ngắm nghía mặt được nuông chiều từ bé ấy.
Sau đó, tặng thêm cho cô ta hai cái tát mạnh!
Nhà của Tạ Hành là kiểu thự liền kề.
cách giữa các căn cũng không xa.
Hai cú khoát vang lên tan.
Đủ lớn để mấy hàng xóm gần đó ló đầu ra xem.
Nhìn nhục tột cùng của cô ta.
Tôi cười.
chẳng cần biết cô là ai.
Tôi – Ngọc Thư – dai, ai dám làm tôi khó chịu, đừng mong yên.
Tôi một chân lên bàn tay cô ta đang đưa ra.
Gót giày nhọn hoắt của tôi dằn mạnh lên những tay được chăm sóc kỹ lưỡng của cô ta:
“Tạ Uyển, cô là người được Tạ Hành nuôi cạnh hơn chục năm nay.”
“Nhưng tôi cảnh cáo liệu mà biết thân biết
“Nhà họ một làm nữ chủ nhân. bản lĩnh thì giành được Tạ Hành, có thì ngoan sống trướng
“Thu lại mấy cái tư nhỏ mọn của cô đi, không, mỗi lần tôi thấy – thì tôi sẽ dạy dỗ cô một trận. Dạy đến khi cô biết điều mới thôi.”
Vừa dứt lời, Tạ Uyển vẫn mở mắng tôi.
dứt khoát thêm hai cái.
Khiến cô ta miệng lập tức câm
Lúc đó, có người xóm đứng gần đó hình như chịu không nổi nữa.
Chạy nhanh tôi.
Nắm chặt bàn tay tôi vừa lên cao:
“Thẩm Ngọc Thư, cô quá đáng đấy! Uyển Uyển trẻ
Nghe đến chữ “trẻ con”, tay tôi đổi hướng, thẳng vào mặt người vừa nói.
anh ta ôm chẳng khác gì Tạ Uyển, tôi chỉ nhướng mày, cười khẩy:
“Cố gia, khuyên anh tốt nhất đừng nên nhiều
“Tạ Uyển đã thành niên rồi. Anh muốn chơi trò gia đình với cô ta kệ anh.”
tôi mới là nữ chủ của nhà họ Tạ, tôi dỗ đứa hư’ trong liên quan quái gì đến anh?”
Nhìn khuôn mặt mỗi lúc một đỏ lên của Cố thiếu tôi thêm kết luôn:
“Nhà mẹ tôi – Thẩm gia – vừa thu 30% cổ phần họ Cố, hiện giờ như cổ đông lớn của công ty các người.”
“Nếu không muốn chuốc phiền phức thì biến ngay.”