Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi làm ra rộng lượng, nói Tạ Uyển chỉ là cô gái còn con nhỏ, tính tình bồng bột, không cần phải chấp.
Thế là bà cụ liền tặng tôi trang sức quý trong sưu tập
Tôi cứ thế ở lại nhà chính nhà họ Tạ suốt mười mấy ngày.
Cho đến khi trong lúc đàm hợp nhà họ
Anh trai tôi vô tình nhắc đến tôi, hỏi một cách đầy ẩn ý: “Dạo này bé ở đâu
Tạ Hành lúc này mới miễn cưỡng đến nhà chính rước tôi về.
Trước mặt bà tôi và đóng rất khéo, tay trong tay bước lên về biệt thự.
Về đến nơi, nội thất trong phòng khách đã được thay đổi hoàn toàn theo sở thích của tôi.
Bộ sofa được thay bằng đồ gỗ phong cách Trung Hoa.
Trông trang nhã vừa uy nghiêm.
cởi áo khoác ngoài phủ lên sườn xám.
Mỉm cười
không thấy Tạ tiểu đâu nhỉ?”
Tạ Hành còn kịp quản đã nhanh nhảu đáp:
“Đại thư sợ làm phiền đến sự yên tĩnh của cô, nên đã tự dọn sang sống biệt thự Đào công quán rồi ạ.”
Tôi khẽ nhướn mày – chuyển ra ngoài?
Quản gia thấy nét mặt có vẻ khó đoán, vừa gì thì bị tôi giơ tay cắt lời:
là người một nhà cả, chỉ cần cô ta gây sự tôi, biệt thự này vẫn thể chừa cho cô ta một phòng.”
tự dọn ra ngoài, chẳng khác gì giấu trong bóng tối mà ngại người khác biết.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Hành lập trở nên ám.
Anh ta mày, giọng đầy cảnh cáo:
“Thẩm Ngọc tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Uyển Uyển chỉ là quan hệ nhận nuôi thôi!”
Tôi nhướng mày, khẽ cười:
“Anh không giở trò lén lút thì tôi giữa hai người thực sự trong sáng.”
“Nhưng vấn đề là – cái nơi gọi công quán ấy, chẳng biệt danh là ‘khu tập kết cô nhí’ sao? Không nghĩ nhiều khó lắm đấy.”
Nói rồi, đưa tay che miệng, khẽ cười khẩy:
“Thật tội một cô gái thanh thuần như sau này chắc tiếng tăm ở thủ đô hết.”
“Muốn gả cũng khó gả nổi!”
Dứt lời, tôi thấy rõ trên mặt Tạ Hành hiện lên vẻ lúng túng khi bị
Tạ Uyển là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Thì Tạ Hành đã là cáo già dày dạn chiến trường – ai chẳng hiểu rõ lòng dạ đối phương.
Việc Tạ Hành sắp xếp cho Uyển sống ở Đào quán, tôi chẳng buồn truy thêm.
Chỉ cần nghĩ tới thôi đã đủ thấy tởm.
Người xung tuy không gì, nhưng đó chẳng qua là vì e thân phận và thế lực của Tạ Hành.
tôi thì khác – tôi dám thẳng vào mặt anh ta, thì vài câu có là gì?
Những ngày đó.
Tôi nở nụ cười lạnh, vừa quản lý đám người việc trong biệt thự, bắt lật tung mọi ngóc ngách của nhà Tạ.
sách kế toán, lịch làm – tôi rõ như lòng bàn
khi Tạ Uyển về nhà.
Toàn bộ biệt nhà họ Tạ bị “bà chủ chính danh” tôi đốn đến đâu ra đấy.
người hầu đều cúi đầu nghe lời tôi răm rắp.
Tạ Uyển hình như cũng nghe lời khuyên của Tạ Hành.
Lúc về ngoan không trò trước.
Tạ Uyển vốn không học hành xuất sắc.
Năm đó, vì cô ta, Tạ đã tốn cả đống đưa đi học nghệ thuật.
Sau lại nhờ trung gian vận đủ mối quan hệ, cuối cùng đẩy được cô ta vào trường thiết hàng trong
Năm nay Tạ Uyển học năm
Vì phải dưỡng vết thương trên mặt do tôi ra.
Cô ta đành ở nhà hoàn thành tốt nghiệp.
Trong cô ta ngọt ngào nũng nịu với Tạ Hành.
Nói đồ án quá khó, làm cực khổ
Tạ Hành thì lập tức chiều chuộng hết mức, dịu dỗ dành cô ta.
Còn hứa nịch, khi cô ta làm xong đồ án.
Sẽ đưa cô ta đi Bắc một chuyến.
Tôi nghe hai người tình tứ.
Phải cố nhịn mới không bật cười thành
Nhưng cuối cùng vẫn không nín nổi, bật ra tiếng cười khẽ.
Tạ Uyển lập tức ứng, ánh mắt không nhìn chằm
Giống như vết chưa lành đã quên đau, trừng mắt nói:
“Cô cười cái gì?”
đang giễu tôi học kém đấy à?”
“Đây đồ tốt của Học viện Mỹ thuật Kinh Hoa đó! Cô có đậu được không mà dám tôi?”
Lời vừa dứt, nụ trên tôi càng nhưng đáp lại.
Sắc mặt Hành có chút lúng túng, định vây.
Nhưng người nhà họ Thẩm đứng cạnh tôi đã lên tiếng trước, giọng mang theo vẻ mỉa
“Tiểu thư chúng tôi cũng tốt nghiệp môn Bằng cấp sạch sẽ, cần ai bỏ mua điểm.”
“Đừng vì bản thân vô dụng mà dùng lòng dạ tiểu nhân để đo bụng quân tử. Ngu hết sức.”
Tôi liếc Tạ Hành
Sau đó khẽ cười khẩy, lạnh lùng quay
Theo lý, tất cả hậu duệ của nhà Thẩm đều du học tại các trường danh tiếng nước chuyện này giới thượng lưu thủ ai cũng biết.
Vậy mà Tạ Uyển lại toàn hay biết chút gì.
Điều này chỉ có một khả năng duy nhất: Tạ Hành giở trò.
Với cái tính chiếm hữu bệnh hoạn của Tạ Hành, tôi biết ngay anh ta đã cố tình cắt đứt giữa Tạ Uyển và thế bên ngoài, để ta cam tâm tình nguyện làm “dây hồng” chỉ bám mỗi mình ta.
Toàn là cáo già lăn lộn thương ai chẳng nhìn cái trò biến thái trong đầu Tạ Hành.
Biết biết, nhưng thấy vẫn buồn nôn như thường.
Tạ Hành thấy ánh mắt anh chẳng khác gì nhìn rác rưởi.
Lập lộ ra vẻ bối rối, khó chịu.
Tạ cứ tưởng tôi phát điên sẽ bị tôi xử
Cả buổi tối cứ thấp lo sợ.
Nhưng đến tối, cô ta lại thấy tôi thay bộ đầm cocktail mới theo hầu chuẩn bị dự
Còn chưa
Thì nghe thấy tôi căn dặn người hầu:
“Tối Lục thiếu sẽ nhớ giới thiệu kỹ cháu gái tôi – Uyển Uyển – cho cậu ta
Lời vừa dứt, Tạ như bị điện giật, dậy khỏi ghế sofa.