Sắc mặt bố tôi khó coi đến điểm.
này, bà nội đột nhiên xông lên, giật micro.
"Tiểu ngày vui mà con lại nói chuyện chết chóc, may mắn chút nào!"
tôi nghe vậy thì sắc mặt dịu lại
Nhưng ngay sau lại tiếp tục nói một câu khiến ông chết sững:
là người biết điều, con là cháu ruột, tài sản để cho con thì để ai? Chẳng lẽ lại đưa người ngoài?!"
Nói đến "người ngoài", bà cố tình liếc mắt về phía tôi, ánh nhìn đầy chán ghét.
Bố tôi mặt sa sầm lại, nhưng bà vẫn tiếp tục:
"Hôm nay đúng dịp họ đông đủ, cứ nói rõ ràng cho xong."
"Lão Đại, con lập di đi, lại toàn bộ tài sản Tiểu Nó sẽ phụng dưỡng con đời. mà quyết!"
còn sống sờ sờ bị lập di chúc, đúng là quá tham lam mất mặt.
Tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy lớn tiếng:
"Cảm ơn bà đã quan tâm, nhưng bố có tôi, không cần em họ phải chăm sóc!"
Em họ lập tức ầm lên:
"Chuyện họ Lưu không đến lượt người ngoài như cô can thiệp!"
"Tập đoàn Lưu phải do người họ Lưu thừa kế! Cô sớm lấy chồng, không còn là người nhà họ Lưu
"Nói cho cô biết, tôi là con trai duy của dòng họ Tài của bác, sau này là của tôi! Cô là đàn bà, đừng mơ tưởng thứ không thuộc về mình!"
Chưa dứt lời, chỉ nghe "chát!" một tiếng cậu ta bị bố tôi tát thẳng một cái như trời giáng.
chỉ vào mặt cậu ta, mắng to:
Nó là con ruột của tao, mới là người ngoài!"
"Tao nói cho mày biết, Lưu Vĩ! Công ty và tài sản của tao đều là của Uyển Uyển. Sau này mày đừng mong được từ tao một
Em họ tôi ôm mặt, đờ tại chỗ.
Bố tôi không thèm nhìn lại, đứng thẳng ra ngoài:
Uyển, về
"Trời ơi là trời!"
Bà vừa khóc vừa chặn đường bố
"Lão Đại, ngày vui như sao con nỡ làm căng vậy? Không chừa chút mũi nào cho mẹ sao?"
"Tài sản tốt như vậy, không đưa cho người nhà, lại đưa cho người ngoài?!"
"Tiểu Vĩ cháu ruột của con mà, khác gì con trai ruột đâu?!"
ta nhìn tôi oán độc:
"Vì con nhỏ không biết đẻ kia mà con muốn đoạn tuyệt cả họ hàng sao?!"
Bố chậm rãi
"Làm căng đâu phải con, mà là mấy người
mặc kệ!"
Bà lập tức giở tuyệt chiêu nằm vạ giữa cưới:
"Hôm nay nếu không lập di chúc để lại tài sản cho Tiểu Vĩ, nhận tôi là mẹ nữa!"
Toàn hội trường loạn.
Ánh sáng mắt bố tôi dần
"Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi là mẹ. Cảm mẹ đã nuôi con giờ."
Ông từ từ quỳ trước mặt bà dập đầu một cái rền.
nội không ngờ ông sẽ làm thế, sững người, quên cả khóc.
"Bác gái, mong bác giữ gìn sức khỏe."
"Tiền phụng sau tôi vẫn sẽ chuyển đều đặn."
Bố bà lần cuối, cúi chào, rồi quay người rời đi.
"Không được đi!"
nội và tôi còn định ngăn cản, nhưng bị hai vệ sĩ tôi theo chặn lại.
Không khí căng như dây đàn.
Đúng lúc ấy, Xuân Phương bỗng hét lên:
"Tôi không cưới nữa!"
Nói rồi, cô ta giật tung khăn voan trên đầu.
Mặt em họ tôi lập tức tím bầm như gan lợn.
"Cô nói cái gì?!"
La Xuân Phương thản
"Nếu không phải vì anh có ông bác giàu, tôi đâu thèm lấy cái loại như anh thằng chó gầy
"Bây giờ bác không tiền nữa, thì đám cưới này khỏi bàn!"
"Bốp!"
Em tôi mất kiểm soát, tát thẳng vào mặt La Xuân Phương một như
"Cô gọi ai là chó?!"
Má trái của cô ta tức sưng vù – rõ ràng cái tát đó nhẹ gì.
Cha mẹ cô dâu lập tức nổi điên, lao tới em họ tôi như hổ dữ:
"Dám đánh con gái tôi? Coi nhà này không có ai hả?!"
"Hủy hôn!"
trai cô dâu họ ngã lăn ra rồi lao vào đấm đá bụi.
Bà cuống cuồng:
vào đâu mà đánh tôi?! liều với mày!"
"Hủy hôn gì Trả lại sính lễ mười tám đã! Rồi bồi thường cho Tiểu Vĩ hai mươi vạn tiền tổn thất tinh thần!"
Bà nội dẫn chú tôi vào đánh nhau với nhà gái – quên cả chúng
Một lễ cưới đang tốt đẹp, phút chốc thành một vở bi hỗn loạn.
tôi dẫn tôi rời khỏi đó, không buồn ngoái
Về đến nhà, bố lập tức chui vào thư phòng, đến bữa tối cũng không ra.
Mẹ tôi lo lắng, bát đến tìm ông.
Bố ngồi trán, nhắm mắt dưỡng thần, trông vừa mệt mỏi vừa bất lực.
"Anh thật sự không hiểu nổi, sao lại có tàn nhẫn đến
"Chỉ vì Uyển con gái sao?"
Mẹ nhẹ nhàng hỏi lại:
"Anh thật sự nghĩ là vì Uyển sao?"
"Lúc tụi mình nhau đã bị đối xử phân biệt rồi. Khi ấy còn chưa Uyển Uyển mà."
Bố im lặng.
"Bà ấy thiên vị Vĩ không phải giới tính, mà vì là con của lão nhị."
Nói cách khác, tôi là con của bố — còn bà ta thì không yêu bố.
Bố tôi lặng thinh.
ra ông phải không biết, là không muốn đối mặt sự thật tàn khốc đó.
Vì thừa không được mẹ yêu điều quá đau đớn.
Cho nên bao năm qua, ông cố gắng hết sức để được mẹ công nhận.
Nhưng những gì nay đã bóp nát ảo tưởng cuối cùng về tình mẫu tử của ông.
Mẹ thở dài:
"Cha mẹ và con cũng là duyên phận, không có thì đừng cưỡng cầu."
Bố vai một trẻ lạc không tìm được
Tôi thở dài, nhẹ nhàng rút lui khỏi phòng.
Hãy để bố một mình, tĩnh lặng vượt qua cơn đau này.
Quả nhiên, bố tôi đã nói là làm — cắt đứt liên lạc với người nhà chỉ chuyển tiền cấp đúng định pháp luật.
nhà chú tôi đâu chịu để yên.