Bà nội bắt đầu đăng video nước mắt ngắn tố cáo tôi bất hiếu.
Bố liền phản — đăng sao tiền chu kèm theo video đám cưới em họ, khi ông ép lập di chúc.
Kết quả là bà những không nhận đồng bị đồng chế thậm tệ. Nghe đâu, tôi chửi tới mức không dám bước chân ra khỏi
Không đạt được gì, lại đến trước công ty giăng băng rôn.
Bố lập tức báo công
Lúc cả nhà chú mới chịu ngừng lại.
Hơn nửa năm sau, chú tôi lại nhờ người thông báo bà nội nặng.
Trong video, bà hoàn toàn khác trước tiều tụy, yếu ớt.
Đại, mẹ hồ đồ không nên ép con như
khóc ròng, loạng choạng quỳ trước màn
"Mẹ chỉ có một nguyện trước khi chết được lại cả nhà con một lần."
"Nếu không, mẹ chết cũng không nhắm mắt
Bố mím chặt im lặng không nói.
Tôi rõ đang dao động.
Cuối cùng, mẹ tôi thường lệ — hiểu chuyện nhất.
"Chúng ta đi với anh một chuyến đi, được không?"
mắt bố nhìn mẹ đầy biết ơn.
sao để đề phòng bất trắc, lần này bố dẫn bốn "anh họ bên về
12
Về đến quê mới biết bà nội hoàn toàn không hề bệnh tật gì cả.
Bố tức đến mức định xoay bỏ về ngay tại chỗ.
Nhưng bà nội đã chắn đường:
"Lão Đại, thật là nhẫn tâm! Đợi mẹ chết mới chịu về sao?!"
Chú và cả nhà chú vội ra sức dàn
"Trước nhà mình sai, nhưng giờ biết lỗi rồi."
"Người một nhà, đừng như nữa."
Đặc biệt là thím tôi, quay sang tôi tỏ vẻ vô thân thiết, thậm chí còn định quỳ xin lỗi:
"Thím cũng chỉ cho cháu thôi, chỉ là cách làm sai. Thím quỳ xin lỗi cháu được không?"
Tôi lập né tránh, không nhận cái lễ đó.
Bố tôi hừ lạnh một tiếng:
"Thôi giả vờ tốt đẹp! Nếu không có người bên Uyển suýt nữa bị các người hại rồi!"
Thím tôi cứng đờ, mũi tái
Bố tôi từ lâu đã biết chuyện tôi bị gài bẫy, giận mức chỉ lột da xẻ thịt thím.
Việc hôm nay ông chịu ngồi hoàn toàn vì nể bà nội.
Cuối bà nội đành bước ra hòa giải:
"Đã thì cũng bữa cơm, ngủ một đêm rồi hẵng đi."
tôi còn muốn từ chối, nhưng bà nội quá cứng rắn, để ông cơ phản bác:
"Mẹ quyết định rồi, thế xong!"
Bà còn liếc mắt ra hiệu La Xuân Phương:
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi nấu cơm!"
La Phương cúi đầu, tay ôm bụng bầu nhô nhẹ, đứng yên tại chỗ.
Dù hôm cưới lộn như vậy, cuối cùng cô ta vẫn với em họ tôi.
Bởi tiền sính đã bị nhà gái dùng để nợ cho em trai, không thể hoàn lại.
Tuy đã thành vợ nhưng giữa họ đã khoảng thường xuyên cãi vã lặt vặt.
Ngày đầu tiên dù không phải đại mỹ nhân, Xuân vẫn là cô trẻ trung, xinh xắn.
Giờ thì chẳng nào phụ nữ khắc khổ — đầu tóc bù xù, mặt mũi mệt mỏi.
nhiên, cô ta sống không hạnh phúc.
Mang bầu 5 tháng mà vẫn làm việc nhà.
Mẹ tôi cảm thấy xót xa:
"Sao lại để nữ có bầu làm việc? Để tôi với Uyển Uyển nấu giúp."
Thím tôi lập chắn trước hai mẹ con tôi:
được! Mấy về đây một chuyến là khách, sao có thể để khách tay làm việc?"
Bà nội cũng phụ họa:
người nghỉ ngơi để một nó làm là được!"
Nói xong còn La Xuân một cái
"Còn đứng đó mau đi nấu cơm!"
La Xuân Phương ôm cúi đầu lí nhí rồi rè đi vào bếp.
Tôi và mẹ liếc nhìn nhau.
lần trước về quê, họ sai như sai chưa giờ để tôi ngồi yên lấy một phút.
Chẳng lẽ họ thật sự thay đổi rồi?
Nhưng chưa nghĩ tiếp, thím cười tươi bảo đưa chúng tôi vào phòng nghỉ.
Vừa mở cửa, một luồng mốc nồng nặc xộc khiến tôi và mẹ nhíu mày.
Thím vội vã giải thích:
"Lâu rồi có ai ở, nên hơi ẩm mốc
ga giường với chăn gối đều mới cả, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."
Mẹ tôi lịch sự:
"Chị cũng ngồi nghỉ một lát đi!"
lập bật dậy, xa giường:
"Giường này dọn riêng cho hai mà, tôi dám ngồi
xong, bà ta mở ngăn kéo lấy ra một chiếc khăn mặt trong nilon:
"Biết thành các người kỹ tính, khăn này cũng mới tinh, chuẩn bị riêng đấy nhé!"
"Cứ yên tâm dùng để rửa mặt nha!"
Tôi mẹ nhìn linh cảm có gì đó rất sai.
Ban đầu nói dối về bệnh tình của bà nội, còn cố tình kéo cả tôi
đến là không cho tôi vào bếp, cũng không để tiếp xúc với La Xuân
Bây giờ lại chuẩn bị riêng ga giường và khăn mặt, nhưng chính họ thì né tránh không dám chạm.
Rõ là đang âm mưu chuyện gì mờ
Nhân thím không tôi thì thầm với mẹ:
"Mấy ăn uống, khăn, giường… mẹ đừng đụng vào. Con ra xem họ định giở trò gì!"
Mẹ gật đầu hiểu ý, ở lại giữ chân thím.
Tôi lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn kéo La Phương xe.
Vừa vào tôi nói thẳng:
"Nhà họ Lưu định giở trò gì?"
Tôi ra hiệu vệ hai người lực lưỡng lập tức ngồi hai cô ta lại.
La Xuân Phương sợ tái nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
"Tôi không đang nói gì."
Tôi mỉm
"Chỉ cần cô nói tôi cho cô bốn mươi
La Xuân Phương lập tức sáng lên, rõ ràng động tâm.
nhẹ nhàng dụ dỗ:
"Đây là bốn mươi vạn thật sự thuộc về cô. Muốn gì được."