Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Nói người rời đi, dứt khoát, chút do dự.
04
Tôi không về nhà ngay, mà lái xe thẳng ra bờ sông.
Thành phố này, tôi đã suốt năm năm, thế nhưng ngoài Phó Viễn ra, thậm chẳng có lấy một bạn.
Tôi đã tình yêu làm cho quáng, chưa từng nghĩ mình rơi vào cảnh thế này.
Tôi gọi một người luật sư quen, nói với cô ấy:
“Tôi muốn hôn. Và tôi được tài sản nhất có thể.”
Dù sao, khi đã không tình ít nhất cũng phải giữ được tiền.
Yêu hay cơm áo, cuối cùng vẫn phải chọn một thứ.
Lần này, tôi chọn… cơm áo.
Tối về nhà, tôi ngờ khi Phó ở đó.
Anh ta đang tạp dề, bưng ra một nồi canh.
“Vợ anh làm mấy món em thích, cũng hầm cả món em thích mau đi rửa tay cơm.”
Trên bày đầy đủ: gà xào nấu cay, canh phổi lợn, rau cải xào.
Tôi không cầm đũa lên.
“Sao không hợp khẩu vị à?”
Tôi nhìn anh ta. Đã một năm nay, anh ta từng vào bếp nấu ăn.
Tôi mở giọng bình thản:
“Từ bị dạ tôi không ăn đồ cay
Viễn sững như chợt nhớ chuyện bị viêm dạ dày, vội vàng canh cho tôi. Tôi gạt sang một
không ăn phổi này gắp cho tôi, tôi không rau cải cúc.”
Tôi dậy:
“Anh cứ ăn đi.”
Thấy khi một không yêu bạn, mọi thứ đều lộ rõ.
Những thứ bạn thích hay ghét, họ chẳng còn nhớ nữa.
xưa, ngay cả lá tôi không ăn, anh ta cũng nhặt từng cọng cho
Nhưng bây giờ, sở thích chán ghét của đã chẳng còn trong phạm vi quan tâm của anh ta.
Phó Viễn cũng đứng lấy tay tôi.
xin lỗi em. Tha cho được không? Anh thời hồ đồ thôi, anh sự không với cô ấy!”
Tôi nhìn anh ta, cố tìm lại chút gì đó của xưa trên gương mặt ấy.
Nhưng… chẳng còn gì cả.
Phó bây giờ, chín chắn, điềm đạm, phong độ ngời ngời, mỗi động tác đều toát lên vẻ lãm cuốn hút.
Chỉ là… anh ta đã không còn trái tim tôi như ngày trước.
Tôi khẽ anh ta:
“Anh còn ngày cưới, đã nói gì không? Anh nói, cả đời sẽ đối tốt với tôi,
sẽ không bao giờ phản bội tôi. Nhưng… anh đã hết
“Phó Viễn mà tôi yêu, anh ấy chỉ yêu một mình tim tôi lắm, chứa được mình anh ấy thôi. Nhưng bây giờ, trái anh ấy rộng lắm, có thể chứa được rất nhiều người.”
Viễn đứng dậy, mày nhìn
“Anh chỉ phạm phải lỗi lầm mà đàn trên toàn thế giới đều phạm thôi. Anh đã nhận sai rồi, sao em cứ không chịu bỏ qua? Sao em lại trở thành phụ nữ hay ghen tuông nhỏ mọn như vậy?”
Tôi bật cười khẩy, đầy châm biếm.
“Người khác phạm lỗi, anh cũng phải phạm lỗi? Ai rồi cũng phải chết, sao không thấy đi chết đi?”
Mặt Phó Viễn đỏ bừng vì giận.
ác độc quá! Chúng ta không thể bình tĩnh mà nói được
Tôi mở tờ đơn ly hôn, bút tới trước mặt anh ta.
“Ký vào đây, rồi chúng sẽ có thể nói chuyện đàng hoàng.”
Phó Viễn nắm tay tôi, dùng ánh van xin ngày xưa anh ta vẫn hay dùng.
“Vợ à, thật sự rất yêu em, đừng giận nữa được không? Cùng sẽ cho Giang Uyển việc, được không?”
Tôi thẳng mắt ta, không chớp.
“Anh nỡ không lại cô ta nữa cả đứa con trong bụng cô ta?”
Khi hôn, Viễn trong đoạn khởi nghiệp, bận mức không có thời gian thở.
Hơn anh yêu tôi đến cuồng, sợ đau khổ, nên bảo tôi chúng tôi sẽ làm một cặp vợ chồng DINK (không con cái).
Khi đó, anh ta ôm tôi, nói:
em là đủ rồi, em chính là bảo bối của anh.”
Nhưng bây giờ, ta nói:
“Anh không yêu ấy, anh cần một đứa con để thừa kế sản nghiệp. ấy trẻ, khỏe mạnh, vừa hay lại có rồi.”
“Có người sinh con cho em, cơ thể không bị ảnh hưởng, chẳng phải tốt sao?”
em đồng ý, chờ cô sinh xong, sẽ mang con về em nuôi. Còn Giang Uyển, cho cô tiền là được.”
Tôi không tin nổi nhìn anh ta.
“Giang cô ta ý
Phó cười, đầy tự tin.
“Em không hiểu cô Giang là một cô rất đơn thuần. Cô ấy ở bên anh chỉ vì yêu anh thôi. ấy cô ấy không cần danh phận, không gì cả, chỉ cần sinh cho anh một con là đủ.”
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Uyển… thuần? Chỉ yêu ta? Không tiền, không cần phận?
Đến lúc này tôi mới nhận ra, người thật sự si mù hóa ra… là Phó Viễn.
Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta.
“Nhưng Phó Viễn, tôi… bỏ anh rồi.”
thật sự rất tò mò, nếu Uyển ở bên anh ta, rồi hiện ra sau khi ly anh ta chẳng còn gì trong tay…
Liệu đến lúc cô ta còn nói… chỉ yêu mình anh ta không.
05
Chúng chia tay trong không khí nặng nề.
Phó chịu ký đơn ly hôn, mọi chuyện rơi vào bế tắc.
Tôi dọn ra khỏi nhà, đầu liên hệ với luật sư.
Phó Viễn muốn chọc giận dẫn Giang Uyển xuất hiện mọi nơi.
Story WeChat của Giang Uyển cập nhật mỗi ngày, ảnh chụp cùng Phó Viễn, sức kim cương anh ta tặng cô ta, và caption đầy giả
“Anh ấy em quý giá hơn cả kim
Bên ngoài, đã có người bắt đầu gọi cô ta là nhân Phó gia.
Trong video, thấy Phó Viễn giới thiệu ta với giọng mơ hồ, còn Giang Uyển thì đáp lại đầy đắc ý, người ta nghĩ ngay đến mối quan hệ ám ấy.
Tôi hẹn bà Vương phu nhân của khách hàng lớn bên – đi uống trà chiều.
Trước đây, Phó Viễn thường lo tiếp nam, nhưng trì mối quan hệ với khách hàng không chỉ phụ thuộc vào họ, mà còn cần có thiện cảm từ những người xung quanh, đặc biệt là phu của họ.
Bao năm nay, tôi thuộc lòng sở thích của từng bà vợ khách hàng.
Nhớ lần đó, giành được đơn hàng lớn, tôi đã chạy khắp phố tìm đúng loại hoành thánh mà bà Lâm nhắc đến – món ăn tuổi thơ bà ấy.
Bánh không nhưng tấm lòng thì vô giá.
Khi ăn xong, bà cảm động nhìn tôi:
thật không dễ dàng gì. Món này khó tìm lắm, vất vả cho cô rồi. Sau này, của Lâm thị sẽ là cô.”