Còn bà năm xưa bà ấy bị sảy khi đang công tác Tôi đã ở bên chăm sóc bà ấy suốt một tuần, mỗi ngày đều canh gà, canh cá mang cho bà.
Phó luôn nghĩ anh ta tài giỏi xuất chúng, nhưng anh ta không hề biết, đằng sau lưng, tôi đã phải bỏ ra nhiêu công sức.
Trên đời vốn là những gì phụ nữ sinh… luôn dễ bị bỏ qua.
Tôi vừa uống trà vừa trò chuyện cùng thì vô tình thấy cùng mấy cô bạn bước vào khách sạn.
Họ vừa vừa cười ồn ào.
“Giang Uyển, cậu với tổng giám đốc Phó nào kết vậy?”
đó, thấy tổng giám đốc bảo bối luôn, ngọt xỉu.”
Giang Uyển vừa đi
“Còn làm tục. Đợi con mụ già đó ký đơn ly hôn xong, tôi với Phó sẽ cưới.”
tôi, cô ta sững lại rồi bước tới.
“Chị Diệp Băng, chỗ này đắt lắm đó, anh Phó Viễn vất vả lắm mới kiếm được tiền, chị đừng xài phí như vậy.”
Nhìn bà Vương, ta tỏ vẻ khinh
“Chị còn mời ta uống chiều nữa à? Bà chị Diệp Băng sắp ly hôn rồi, tốt nhất đừng dính dáng. Dù sao, chị ta cũng sắp không còn nhân gia nữa. đó… sẽ là tôi.”
Vương liếc nhìn tôi, nhướn mày hỏi:
“Cô này là ai?”
Tôi mỉm cười giải thích:
“Thư ký của Phó Viễn. À, cũng là tiểu tam anh ta, nghe bảo đang mang Nên tôi với Viễn đang bàn chuyện hôn.”
Bà Vương nhìn Giang Uyển vẻ bỉ.
“Diệp Băng, cô cũng phải tâm chứ. Đàn ông mà, thích ra ngoài lăng nhăng, nhưng đừng để anh ta vơ vét rác rưởi về biết đã tay bao rồi.”
Tôi cười nhạt, giọng đầy tốn:
“Đúng vậy, tôi tin anh ta quá, không ngờ con cũng rồi.”
Bà Vương khoát tay, chẳng thèm để tâm:
“Con thì thiếu gì, cho ít tiền xong. Chị nói cho em con cái, phải do chính mình sinh mới tốt. Còn nếu không hoặc thể sinh… thì triệt sản anh ta luôn, cho khỏi sinh nữa.”
Nghe chúng tôi bàn chuyện thản nhiên như vậy, Uyển tức phát khóc, giọng thé:
người giữ không chồng thì đừng trách người khác leo lên! Hết thời thì phải tự biết điều mà nhường vị trí chứ, đừng để đuổi đi trong nhã!”
Tôi lùng dậy.
“Cô Giang, tôi vẫn Phu nhân Phó gia. leo lên, làm bảo anh ta ký đơn ly hôn đã. Bằng không, bụng cô mà to thì chỉ tổ mất mặt.”
Giang Uyển tức run rẩy, mấy kéo cô ta ra chỗ khác dỗ dành.
Tôi phiền phức nên chẳng để tâm.
Đến giữa buổi trà, khi Vương đi retouch lại lớp trang Phó Viễn xuất hiện.
Giang Uyển lập vào anh ta, khóc mưa:
“Anh Phó Viễn, chị Diệp Băng… chị ấy…”
Nói nửa chừng, đủ Phó Viễn nhìn tôi.
06
Anh đỡ Giang Uyển, quay sang nhìn tôi.
đã nói, anh nhất định phải có một con. Sao em không thể thông cảm anh?”
Tôi
cần thì liên quan gì đến tôi? Ký đơn ly hôn đi, muốn sinh cả một bầy cũng dính gì đến tôi.”
Giang Uyển lắc cánh tay Phó Viễn, giọng nũng nịu:
“Em đau bụng Diệp Băng với một mụ già nào đó cứ mắng Em không hiểu gì hết… chỉ yêu anh, muốn sinh con cho anh, vậy… có gì sai sao?”
Tôi chẳng buồn đôi co, xoay người bỏ đi.
Viễn giật mạnh tay tôi lại, mặt sa sầm:
“Em nhất làm mọi chuyện khó coi đến vậy sao? Còn người vào để bắt nạt Giang Uyển, em thấy vui lắm
“Phó tổng.” Vương trở lại.
Vừa thấy bà, Giang Uyển liền rúc vào lòng Phó Viễn, giọng thút thít:
“Chính… chính bà ta và chị Diệp Băng bắt nạt em…”
Sắc mặt Phó Viễn lập tức biến đổi, anh ta quát cô ta:
“Câm
Rồi tức đổi sang gương mặt tươi cười, vội chào
“Bà Vương, trùng hợp không ngờ gặp được ở
Bà Vương phẩy tay, kéo tôi bên cạnh.
“Là tôi hẹn Diệp Băng uống trà chiều. Còn tiểu nhân của cậu thì tự mò tới. tổng, trước tôi vẫn thấy ăn không tệ, nhưng giờ xem ra đầu óc chẳng tỉnh táo gì. Tôi không dám giao đơn hàng cho cậu nữa đâu.”
“Về nhà tôi sẽ bàn với lão Vương, đơn hàng năm nay… để lại đã.”
Giang Uyển nghe vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, sang bà quát:
“Không làm thì không làm! Không có đơn hàng của bà, tập đoàn Phó thị không sống chắc?! Phó anh phải đòi công bằng cho em!”
Bà bật cười vì tức:
“Giỏi, khí đấy. thì khỏi cần suy gì nữa, dẹp luôn chuyện hợp tác.”
Nói xong, bà kéo tôi đi.
Viễn nhìn Giang Uyển, giận dữ quát lớn:
“Cô bị điên à? có biết một năm đơn hàng của Vương thị trị giá bao nhiêu không? Một câu nói của khiến thị thất nào, cô biết không?!”
Giang Uyển bật
“Em còn nhỏ, không cả… Anh sao lại mắng em…”
Tối hôm đó, về đến nhà, tôi thấy Phó Viễn đang đứng đợi trước cửa.
Dưới chân anh ta là cả đống tàn chắc ta đã được thông báo hợp đồng Vương thị.
tôi, anh chạy đến, đầy lo lắng:
“Vợ em đi đâu vậy?”
Tôi lùi lại một bước:
“Có gì?”
“Anh lo cho em thôi.”
“Nếu anh không nói, tôi vào nghỉ ngơi
“… Em… có thể giúp anh xin lỗi bà Vương được Anh ta giọng đầy van nài.
Tôi nhìn anh ta.
“Giúp anh xin lỗi? vào đâu? Tôi lợi gì?”
Phó nghiến
“Nếu anh, anh… anh sẽ ký đơn ly hôn!”
Tôi giơ ngón tay mỉm cười:
“Tôi muốn 60% tài sản. Anh là bên có lỗi, đôi không đủ.”
Mặt Phó Viễn tối sầm lại:
“Em đừng quá đáng!”
Tôi nhún vai:
“Không đồng ý thì thôi.”
Nghĩ hợp đồng của Vương thị, cuối công ty, anh ta cũng gật đầu.