13
Tình trạng của Ban không được tốt lắm.
Tôi không muốn để dì chạy đến bệnh thú y giữa đêm, nên mang nó nhà.
Ban đầu, Cố Huyền trách nhiệm dắt đi vệ xuống lầu nắng.
Nhưng chưa qua mấy ngày, Thẩm Nhược lại đến tìm.
Cô ấy hai hoe, ngấn lệ nói:
“Anh Minh Huyền, tại nhận điện thoại của
“Bác tâm lý hoàn toàn không hiểu gì cả, luôn em với ánh mắt soi mói.”
“Em không cần ai chỉ cần anh thôi.”
“Anh đã rồi sao? Nếu không em anh thì anh đã chết lâu
“Anh không thể rời bỏ em, món anh thiếu em, nhất định trả đời.”
Nói rồi, Thẩm Nhược nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.
Trên khuôn của Cố Minh Huyền hiện vẻ không vui.
Anh nhìn tôi với vẻ chán
Hy, xin lỗi. Tâm của Thẩm Nhược không được tốt lắm, đưa cô ấy đến phòng khám gần đây.”
Cha mẹ Thẩm bước tới, đầy vẻ cầu
“Vũ Hy, con thông cảm một chút, chúng ta chỉ có một đứa con gái cưng mà thôi.”
đó nếu không có con bé Cố Minh thì con cũng đâu có chồng.”
“Chuyện vợ chồng thì đừng đo nghĩ thoáng một chút được Đừng để ảnh hưởng sức khỏe nhé.”
Mọi người đều đồng khuyên nhủ.
thể cả thế giới đều xem tôi chuyên phá hoại thù Cố Minh
Trong lòng tôi dâng lên nỗi uất ức không nói thành lời.
Ngay khi gia đình Thẩm rời đi, Cố Minh Huyền đầu dỗ dành tôi.
Thực kể từ khi gia đình họ Thẩm quay trở lại, Cố Minh Huyền đã bắt đầu "tẩy não" tôi.
Hy, người quan trọng là biết ơn.”
“Dì đã nuôi dưỡng em lớn, em đối tốt với bà ấy là điều đương
“Gia đình họ Thẩm đối cũng có ân tình không kém gì dưỡng, em hiểu chứ?”
Anh thỉnh thoảng nhắc nhở, bệnh của là do anh chữa khỏi.
Hàm ý bên trong, là muốn cũng phải ghi nhớ ơn nghĩa anh.
lúc, trong đầu tôi như xuất hiện tiếng nói.
nói:
“Liên quan gì đến mình? nợ mạng gia đình họ Thẩm là mình, tại sao phải hy sinh bản
Bên kia lại nói:
“Vợ chồng là một, trách nhiệm Minh Huyền là trách nhiệm của mình.”
Thật quá rối ren.
Minh Huyền đã đi cả nửa ngày.
Ban bị chảy ngừng.
Tôi tự mình đưa đến bệnh viện thú y.
Có cô gái kính râm, đúng cãi nhau với chồng qua điện thoại:
“Tôi đưa đi tiêm rồi!”
anh từng bị chó cắn, tôi hiểu bà sợ hãi.”
“Nhưng khi bà tôi đã nhốt chó trong lồng rồi. bà nhất quyết phải đến chung với chúng ta?”
Từ dây bên kia, vang giọng đàn ông: “Mẹ tôi đã vất cả đời,” “Bà rất khổ,” “Em là vợ tôi, em nên cùng tôi chăm sóc bà.”
Cô gái giận:
“Mẹ anh khổ là chuyện của anh, chẳng lẽ trước khi tôi lấy anh, mẹ cầu?”
“Đừng lấy lý do hiếu thuận để cho Người nợ mẹ anh là anh, không phải tôi!”
nữa, căn nhà là tôi mua, nói nhảm nữa thì cả hai ra khỏi đây.”
Lời cô gái khiến tôi bừng tỉnh.
Cuối cùng, cũng nhận vấn ở đâu.
Cố Minh lợi dụng sự náy tôi dì đánh tráo khái niệm.
Anh thường nhắc nhở tôi rằng bệnh của dì do anh chữa khỏi, phải ơn.
Giống như Thẩm Giác đã cứu anh, anh cũng cần đáp gia đình họ Thẩm.
anh là không đủ, nhất là vào cùng.
Nhưng thực tế việc chữa khỏi bệnh cho không tôi!
Nếu tôi không vô tình nảy sinh tình cảm với thì họ chỉ mối quan hệ giữa sĩ và bệnh nhân.
Tôi đã trả tiền chữa trị đắt đỏ.
Nếu có Cố Minh Huyền, cũng có bác khác.
Không phải không có anh thì tôi phải chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.
Cố Minh Huyền thường nói với tôi:
“Dì nhỏ đã tốt với như vậy, vì em mà còn không lập gia Em nên báo dì ấy, và cũng đối tốt anh.”
Anh “Mạng của anh là Giác cứu, anh phải thay anh ấy báo cho gia đình.”
Tôi không phản đối việc báo hiếu.
Nhưng mọi việc phải ròi.
Không thể hoàn từ bỏ nguyên tắc và
Không nên để “ân tình làm tổn hại đến của tôi.
Suy nghĩ thông suốt, tôi bắt đầu gõ đơn ly hôn trên máy tính.
không nhận ra gì.
Thấy tôi không khóc không làm ầm, anh tưởng rằng tôi đã thỏa hiệp.
Không có gì đau hơn khi trái tim đã chết.
Thực ra, tôi hiểu rõ, chừng nào của Thẩm Nhược còn chưa khỏi, gia đình họ Thẩm sẽ còn nắm được quyền kiểm soát
Còn phải bao năm đây?
không còn muốn chờ nữa.
15
Nửa đêm, lúc 12 giờ rưỡi, gia đình họ Thẩm lại gọi
“Minh Huyền, Thẩm Nhược bị đau bụng, có lẽ là do ăn anh đến.”
Trong đêm yên tĩnh, Thẩm bố vang lên.
Tôi
Cố Minh Huyền nhìn tôi với vẻ hổ thẹn.
món tôi yêu thích.
Một bệnh phục, hàng năm gửi từ hồ Dương Trừng những béo ngon anh, tôi ăn thỏa thích.
Năm nay thì không.
Tôi tưởng người ta không gửi nữa.
Cố Minh Huyền tắt điện thoại, giải thích:
“Vũ như em nghĩ đâu.”
“Anh định mang về nhà, nhưng Thẩm điều trị ở phòng khám, cô ấy ở nước ngoài từng ăn,
Vậy mà cô ta ăn tám, chín
Không còn lại một con.
Kết quả đau bụng.
đời!
Thỏa lòng tôi.
Huyền vội vã mặc áo:
“Chân của chú Thẩm không dì Thẩm thì không quyết đoán, có mới Nhược đi khám
“Anh sẽ về sớm, em trước đi!”
“Xem ra anh đã hoàn toàn bản cam kết của chúng ta rồi.”
“Đừng làm loạn, Thẩm Nhược sự bị bệnh mà.”
Giọng tôi lạnh như băng:
“Anh suy nghĩ cho kỹ, nếu bước ra cánh cửa chúng ta sẽ không còn nữa.”
Anh thở dài sâu:
“Em trưởng thành rồi, nói lời chia vẩn như vậy.”
“Hãy nghĩ về dì chuyện còn lại chờ anh về rồi nói.”
Người này cứ lấy người thân ra để đe
Thật sự tôi buồn nôn.
16
Khi Cố Minh Huyền về, tôi ly hôn anh.
Anh không chịu
“Vũ Hy, em không thể qua cầu rút ván được.”
“Anh đã vất vả chữa khỏi cho dì em, nhẫn tâm để bà ấy tái phát bệnh sao?”
“Nghe lời anh là bác sĩ, hiểu rõ nhất những người bệnh năm không nên kích thích tình cảm.”
“Dì hy vào tình yêu của chúng ta, ly hôn, có thể sẽ khiến bà ấy đả kích lớn.”
trình điều trị, dì đã rất tin tưởng anh.”
“Nếu ly hôn, có chịu trách nhiệm nổi quả không?”
Thật cười.
Tôi nhếch mép cười mỉa:
Minh Huyền, sao trước đây không nhận ra anh tự cao như vậy?”
“Tôi đã hỏi đồng nghiệp của anh là sĩ Dương, ấy đã xem qua bệnh án của dì nhỏ và nhận định bà đã ổn chỉ cần trao đổi lý sẽ không dễ bị kích thích.”
Lời dối bị vạch trần.
Cố Minh quả bóng xì
Tôi không quan tâm, tiếp tục nói:
“Dì tin tưởng anh, là vì tôi nói với bà rằng anh là một bác sĩ giỏi.”
“Nếu bà biết anh cứ liên tục bị người khác gọi đi, chắc chắn sẽ đứng về phía tôi.”
Thấy mọi lý lẽ đều vô tác dụng, Cố Minh Huyền vò đầu bứt tóc:
“Vũ Hy, em gì để tin rằng anh thật sự chỉ Thẩm Nhược em
gái hôn anh à? Em gái thì ôm à? Em gái thì nằm trên giường hỏi anh sao không ngủ với cô à?”
“Cả hai người đều có quan hệ rồi, anh còn được Thẩm bố mẹ nhận, sao ly hôn tôi rồi cưới cô ấy đi?”
“Đừng nói Thẩm Nhược bệnh, cả đời này anh không để cô ấy trở thành bà Cố.”
Thấy nói chắc chắn, tôi bật cười.
Thật tôi hiểu tại sao Cố Minh Huyền sẵn sàng phá bỏ giới hạn Thẩm Nhược, nhưng lại không muốn cưới cô ấy.
Minh Huyền sở hữu một khám tâm lý.
Có thể coi là người tuổi thành đạt.
Tôi làm việc công ty nước ngoài, thu khá, có thể cùng anh mua nhà, mua xe, nói ra cũng nở nở mày.
Ngược lại, Thẩm Nhược dở dang cấp ba ở nước rồi lăn lộn với đám người da đen.
nước, cô chỉ biết làm nũng với “anh Minh Huyền” của
Tinh thần cô ấy không ổn định, nếu có con, chưa biết chừng còn sẽ tranh giành tình cảm với đứa bé.
Có lần, tôi cùng Cố Huyền đi thị
Thẩm Nhược nhất định
Cô ta đòi ngồi lên xe siêu thị, làm nũng bắt Cố Minh Huyền đi.
Có người khiếu nại vì cô ta đặt chân lên chỗ để thức ăn.
Nhược chỉ một đứa bé hai cũng ngồi trong xe đẩy và khóc:
“Tại sao ngồi, còn thì không?”
Khóc xong còn quên mắng khiếu nại:
“Bà già, phải chăng không ai cưng bà như trẻ con, nên bà ghen tị?”
Lời nói nực cười, khiến người đi đường đều chằm chằm.
Cố Minh Huyền cũng là người trọng mũi.
Sao có thể thật sự một “tổ tông” về