17
Cố Minh Huyền không chịu ký
thu dọn hành lý về ở cùng dì.
ta mang hai cua, hổn hển đặt ở cửa:
“Dì, và Vũ Hy có chút lầm, cháu đến để xin lỗi cô ấy.”
“Vũ giận xong chưa, về nhà nói tiếp.”
điệu của anh bình thản như không có nghiêm trọng.
nghĩ rằng tôi không dám nói với chuyện liên quan đến Nhược.
Nào ngờ, dì cầm chổi lên, tỏ vẻ đuổi đi.
Cố Huyền vội lên tiếng:
, dì Vũ Hy hiểu rồi, cháu thật sự là đang trả ơn.”
“Cũng như dì đã vất vả nuôi lớn Vũ Hy, cô ấy đối xử với dì ơ, không sẽ khiến dì đau lòng
Trả ơn, trả tôi sắp phát ngán với từ này rồi.
Tôi lập tức ngắt lời:
“Cố Minh Huyền, trả không cần lúc nào cũng phải nhắc đến.”
“Anh cũng không cần nhắc nhở tôi rằng tôi dì bao nhiêu.”
Từ đại học, tôi đã cố giành học bổng, vừa học vừa để mua cho váy đẹp, chuyền, khuyến khích dì đó.
Ngôi dì ở, tôi đã bán tài sản cha mẹ lại, thêm vài chục triệu để đổi lấy.
phí lịch dì cũng là tôi chi trả.
Mùa xuân hè thì tôi gửi canh dưỡng, mùa thu đông thì tặng khoác ấm.
Dì đối tốt với tôi, tôi cũng tận tâm đền đáp.
Tôi không phải là vong ân bội nghĩa.
Khi gia họ Thẩm tôi không cản Cố đến giúp họ.
Vì hiểu rằng có ơn thì trả, đó lẽ thường.
Nhưng họ nhân danh “báo ơn” để làm những điều điều, lấy tư cách gì mà chạy đến móc?
Minh hiểu:
“Tôi nợ gia họ Thẩm, cố gắng đền đáp phải là làm sao?”
“Trả ơn là đúng! Nhưng danh ơn nghĩa để đòi hỏi người khác thì không đúng.”
Trong ngụ ngôn “Ngư dân vàng” của Pushkin, ngư dân cứu cá vàng, nên cá vàng báo đáp ông.
Nhưng ngư tham lam, cứ đòi hết thứ đến kia.
Cuối cùng, mất trắng mọi thứ.
Ban ơn đòi hỏi là sự tử tế của người ban ơn.
Nhận ơn và báo đáp là bổn phận của người nhận ơn.
lấy cớ ơn nghĩa nhỏ nhoi để ép người ta phải trả lại một lớn lao.
Đó không phải là truyền kỳ, mà là ép buộc, là hành vi không biết ngượng, là sự tham lam độ.
18
Cố Minh Huyền chán nản đến cực
Quyết không chịu rời đi.
Dì thấy Ban không khỏe, vội vàng đưa nó đi khám.
ngờ vừa xuống lầu, lại gặp phải Thẩm Nhược đang giận xông tới.
Cô ta lao đến:
“Bà là dì của Trần Vũ Hy phải
“Anh Minh Huyền nói thể nào cũng đến vì sợ bà là già sẽ phát hiện anh ấy đối xử không tốt với cháu gái của bà và sẽ bị sốc.”
“Giờ thì tôi cho bà biết, trong lòng anh ấy, tôi trọng hơn bất cứ ai.”
Trước mặt mọi người, Thẩm Nhược kéo Cố Minh Huyền lại hôn mạnh.
Dì nhỏ sững
Cố Minh Huyền vội đẩy cô ta ra,
“Thẩm Nhược, cô điên rồi sao?”
“Hu hu hu, tôi chính điên rồi.”
“Tôi đã ôm đã còn ăn chung một bát mì với anh, thế mà anh chỉ xem tôi em gái.”
“Còn nói rằng cả đời này không thể ly hôn với Trần Vũ Hy, đó là lời hứa dì của cô ấy.”
Tôi nhìn hai người đang giằng co.
Chân đạp hai thuyền, không sợ gãy chân hay sao?
Thẩm Nhược quay sang trách dì nhỏ:
“Bà già thật sự phiền phức, chết rồi, anh Minh Huyền sẽ không phải giữ lời thề
Cô ta càng nói càng tủi thân, giơ tay định đánh người.
Tôi Thẩm Nhược làm thương dì nhỏ, can ngăn.
Không hiểu sao, Cố Huyền lại ngăn tôi giữ Thẩm Nhược, còn tát cô ta hai cái, sau đó vội vã đến nắm tay tôi.
Sức lực nữ chênh
Tôi bị chặt, không đậy.
Thấy dì nhỏ bị đánh, Ban Ban dồn sức lực, lao lên phía trước.
Nhưng bị Thẩm Nhược đá văng, nó ngã xuống đất kêu lên một tiếng, rồi nằm im.
“Ban Ban!”
Tôi và nhỏ cùng thốt kinh hãi.
Khóe miệng nó rỉ máu, mắt lệ, ra rên bi ai.
Giống như đang lời biệt với chúng tôi.
Cố Minh Huyền sợ hãi ra:
“Vợ à, xin lỗi, anh ngờ lại ra nông này.”
Dì bật khóc không thành tiếng.
Lúc về du lịch, dì đã nói với rằng, năm tôi tốt nghiệp cấp ba, bà nghĩ tôi đã thành, từng nghĩ đến việc tự tử.
Cho đến khi tôi mang Ban Ban về
Bà sóc chú chó, mang lại niềm ủi tinh thần bà.
Hai bên ấm cho
Bà coi nó như người thân.
Không ngờ, Ban lại ra đi cách này.
Dì nhỏ đau buồn quá độ, ngất xỉu.
Bà nằm viện mấy sụt cân đi rõ
Cố Minh không dám làm bà bị kích thích thêm, đành phải đồng ý ly hôn.
Anh giao nhà xe cho tôi, chia một nửa số tiền tiết
“Vũ Hy, là anh đã có lỗi với và dì.”
“Giờ em vẫn còn đang giận, nhưng anh tin rằng gian sẽ thương, anh sẽ làm mọi cách đưa trở lại.”
Tôi không nói gì.
Chỉ lạnh lùng nhìn
Có những con đường, thể quay lại mãi mãi.