Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

20
Tôi dì nhỏ tổ chức tang cho Ban, chôn nó cạnh mộ của mẹ.
Không biết tại sao, Cố Huyền lại xuất hiện.
Miệng anh nói:
là bác sĩ tâm lý của dì, có nghĩa vụ dõi trạng của bệnh
Đã từng có thời, Cố Minh Huyền một "món ngon" trong thị trường hẹn hò.
Tốt nghiệp trường danh tiếng, ngoại hình không tệ, sau khi tốt nghiệp đã mở được khám tâm lý riêng.
Coi là một người sắc trong đám đông.
Nhưng đây anh ta tiều tụy, ria lởm chởm, chẳng gì liên quan đến hình ảnh người trí thức trung lưu trước kia.
Giọng điệu hạ thấp đến đáng thương.
không chút động lòng:
"Bác Cố, không cần anh bận tâm, dì nhỏ đã đi Tây Bắc, nơi có đất rộng mở, dân du mục thành gia súc rong ruổi khắp nơi."
"Bà ấy qua chiêm ngưỡng đất gặp gỡ chúng sinh, buông bỏ quá khứ."
này không lời nói dối.
Trong chuyến lịch Tây Bắc, nhỏ tình gặp đồng hương của người đàn ông đó.
"Ôi! Năm xưa anh ta rời bỏ không hoàn toàn vì cô phải chăm sóc con chị mình đâu."
"Anh ta đã cặp kè với con gái của lãnh đạo địa phương, chỉ là đang tìm lý do để bỏ cô thôi!"
Ngày đó, thông tin không như bây hai người một ở Nam, một ở Bắc.
Một người quay lưng bỏ đi như viên đá rơi vào biển, mất hút không tăm tích.
đồng là người thích nói chuyện, kể với dì
năm trước, chết vì Hình như là bệnh qua đường tình dính dáng với nhiều người không trong sạch."
"May mà cô không lấy ta, không thì cũng khổ như vợ anh ta bây giờ."
Dì nhỏ nghe mà ngơ
Ngày xưa, đã thần thánh hóa người ấy quá nhiều, bỏ qua vô dấu hiệu.
Nếu một người thực sự yêu làm sao lại nhẫn bỏ rơi bạn một cách dễ dàng như vậy?
Khi trở từ chuyến gương mặt dì nhỏ thanh thản:
"Thật là dại lãng cả đời một kẻ tồi tệ."
Tôi nắm lấy tay bà:
"Cháu có bạn quen biết một giáo sư đại dì muốn gặp không?"
Dì nhỏ chọc vào mũi tôi:
"Được Coi chừng cháu sẽ dì 'e thẹn' đấy."
Nhìn bà cười đến rơi nước mắt.
Khoảnh khắc đó, tôi biết nút trong lòng dì nhỏ đã hoàn toàn được tháo
Cố Minh Huyền phớt ánh mắt lạnh lùng của chúng tôi.
Anh ta ngoan cố đi theo
Vừa bước đến lề một chiếc xe mất kiểm soát lao tới.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi theo kéo dì ngã về phía bên cạnh.
Cố Minh Huyền, đang trong tâm trạng u không kịp tránh né.
Anh ta bị xe nát cả chân.
Thẩm Nhược hoảng từ trên xe bước xuống:
"Anh Minh Huyền, sao lại là
Dạo gần đây, Cố Minh Huyền sau khi suy nghĩ thấu đáo, đã lờ Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược giận dữ vô
Cô hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, định vào tôi.
Đến bệnh viện, bác cho biết chấn thương ở chân Cố Minh Huyền nghiêm trọng, có thể cưa bỏ.
Anh ta mắt đỏ ngầu, thể tin nổi.
Cha mẹ Thẩm quỳ xuống cầu xin:
"Minh Huyền, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Thẩm Nhược."
là bác sĩ điều chính của nó, con biết tinh thần nó không ổn mà."
"Nể tình Thẩm Giác từng cứu con, hãy viết thư tha thứ cho nó được không?"
Lúc đó, Cố cuối cùng cũng hiểu được sự ghê tởm của việc dùng ân nghĩa để ép buộc người khác.
Lần đầu tiên, anh ta mẽ nói với cảnh sát rằng Nhược không có bệnh, từ trước đến giờ giả vờ thủ.
Anh ta khăng khăng cô ta ngồi tù đền tội, giá những gì đã làm.
ý, hàng ngày kéo đến khám làm
Họ bán nhà thuê luật sư, cố gắng cứu gái ra ngoài.
Cố Minh Huyền quyết tâm đấu đến cùng, luật sư đòi lại 300 nghìn tài sản chung của chúng tôi.
Còn thuê người trong tù dạy cho Thẩm một bài bảo cô ta cảnh cáo cha mẹ đừng gây rắc rối nữa, nếu không không có ngày yên ổn.
Cuộc sống trở nên hỗn
sĩ và các đồng nghiệp khác lượt nghỉ việc, các khoản đầu tư của Cố Minh Huyền mất trắng.
Cả nửa cuộc đời công sức đổ sông biển.
22
Tôi đến thăm Cố Minh Huyền.
Anh ta đưa cái ống quần rỗng của mình lên, đau khổ hỏi tôi:
Hy, anh không vi phạm ba điều kiện, chúng có thể sống nhau, sinh con đẻ cái, bên nhau trọn đời không?"
Tôi lắc
"Con người vốn tham
"Nếu có con, anh sẽ nghĩ rằng đã trói được tôi, càng lúc càng tốt với Thẩm Nhược hơn."
"Không anh chắc chắn sẽ con chúng ta lên hàng
"Đừng tự lừa dối bản thân, sẽ thấy thương khi Nhược mất anh trai, mẹ già yếu. Dù con của chúng ta có dòng máu của anh, khi nào tốt nó cũng được."
"Vì thế, khi Thẩm Nhược ốm đau, đau, nhà vấn đề, anh đều sẽ ưu họ."
"Giống anh đã từng đối với tôi."
Nhìn tờ "ba điều kiện" xé nát, sắc Cố Minh Huyền tối sầm lại.
khí ngưng đọng trong hai giây.
lại lên tiếng:
"Tiền bồi thường của nhà họ Thẩm đã nhận rồi, từ nay lo liệu cho tốt, tôi đi đây."
"Em đi đâu?"
"Công cho tôi cơ hội làm việc ở nước ngoài, tôi đưa dì đi du lịch nơi."
Thấy tôi định đi, Cố Huyền muốn giữ lại.
anh ta còn
Chỉ thể trơ nhìn bóng tôi biến mất cuối hành lang.
Ngày xuất ngoại, dì ngồi trên bay, chỉ học ngoại ngữ.
cạnh là một giáo sư đại học đã hưu, kiên nhẫn chỉ dẫn phát
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
sau cơn mưa trong như ngọc.
Tựa tâm trạng sau khi đã trải qua phong ba bão táp.
Tương rộng mở, ngày chắc chắn sẽ sống tốt hơn, sống thật tự do!