“Nếu cậu còn vậy, sau này đừng có đến tìm tôi đi học cùng nữa! tự đi mà lo!”
Tôi tức cười thật rồi.
Chuyện “đi học cùng” mà cậu ta nói…
Là vì tôi thấy tội nghiệp cậu ta, ngày nào đi học cũng không ai đưa đón, nên bảo tài xế nhà tôi tiện thể cho đi nhờ suốt mấy năm qua.
Giờ thành ra… là cậu ta đang tôi ân huệ” à?
“Yên tâm, sau này đến cả ống xả xe để bám theo cũng không cậu
“Lục Tri hoặc là cậu thay Chu Thịnh trả tiền, hoặc là tôi báo cảnh sát — cho cả hai người cùng vào đồn!”
Nghe ra chẳng hề đùa, Lục Bạch sững lại một lúc.
Cậu ta hẳn đi:
“Ngọc Chi, ngoan Đừng làm ầm lên nữa được không? Cậu biết mà, tôi không con gái nóng tính. Tôi biết giận vì hôm nay không đi với cậu…”
“Mai là cuối tuần, tôi ở bên cậu ngày, không? Đừng giận nữa, thôi thì… xin lỗi Chu Thịnh đi.”
Tôi nghi ngờ không biết cậu có hiểu tiếng người không.
Không thì cảnh sát!”
“Trong vòng mười hoặc mang đến gặp tôi, hoặc là chuyển thẳng vào tài
Lục đúng là có tiền tiêu vặt, nhưng ruột của ta cái mẹ kế kia từng để lại cho cậu gần ba trăm ngàn.
Đủ để bồi thường cho rồi!
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.
Lục Tri Bạch cúp máy.
05
lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tôi ngẩng đầu lên.
Lục Tri bước vào, tay xách theo cái bánh sinh bị ăn dở một
Cái bánh phá đến mức méo mó, kem trét lộn xộn chẳng còn hình dáng
Dù vậy, giữa bánh vẫn được ai đó cắm lại nhỏ:
【Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, Chu Thịnh!】
Lục Tri Bạch làm như chẳng thấy gì, đặt cái bánh trước mặt tôi, giọng nghe mệt mỏi:
“Chu Thịnh nghe nói cậu giận, sợ cậu không vui trong ngày sinh nhật, nên cố ý để dành lại nửa cái bánh cho cậu.”
“Chuyện váy, cậu đừng làm ầm lên nữa. Mai Chu Thịnh trả cậu là được rồi.”
“Cùng lắm thì để Chu Thịnh giặt sạch giúp cậu, to tát đáng để cậu thế sao?”
“Ngoan nào, chút đi.”
Cậu ta còn đưa tay kéo nhẹ đuôi tóc tôi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Thuận tay trả lại cái điện thoại đã trước đó.
Tôi nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc.
“Cậu vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cái đống rác này?”
“Đồ đã bị người khác mặc rồi, lấy lại làm gì? là thu gom rác à?”
“Không cần nói gì hết — chuyển tiền
Tôi gõ tài ngân hàng lên điện thoại rồi đưa thẳng cho cậu ta.
cảm trên mặt Lục Tri Bạch lập tức cứng đờ.
“Tô Ngọc Chi, cậu chắc chứ?”
“Cậu nên suy nghĩ Nếu cậu thật sự muốn làm căng như vậy… sau này đừng hòng được tôi đưa đi học nữa!”
“Tôi nói thật đấy.”
Tôi giả như đau lòng đưa chấm khóe mắt.
“Ôi, tôi sợ đi! Tôi buồn muốn đây này~ Đồ thần kinh, chuyển tiền Không chuyển, tôi báo cảnh sát thật đấy!”
Dứt lời, tôi cầm điện thoại lên, giả vờ bấm
Lục Bạch mặt mày sầm, nghiến răng két, vội vàng ngăn tôi lại.
“Được! có hối hận!”
Chuyển xong, Tri Bạch cũng không buồn nán lại nữa, xách cái hộp bánh tả tơi đó bỏ
Chỉ là… lúc đến cửa, cậu ta ý bước chậm lại.
Nhưng đợi mãi, chẳng thấy tôi gọi cậu lại.
Cậu ta tức đến nỗi bỏ đi thẳng, quay
Điện thoại tôi lại vang thông báo.
Không phải Lục Tri — mà là Chu Thịnh.
là một đoạn video.
Trong video là cảnh Lục Tri Bạch đang hát mừng sinh nhật cho Chu Thịnh.
Chu bộ tôi, ngồi phòng tiệc, chắp tay cầu nguyện.
Tri Bạch hỏi cô ta có điều ước gì.
Chu Thịnh lè cười nói:
“Anh ơi, chẳng mong gì nhiều đâu! muốn gọi thêm mấy món thôi, bạn em nay ai cũng là lần đầu được dự sinh nhật mà!”
Lục Tri Bạch cười dịu dàng đầu.
Người quay video liền hùa theo ồn ào.
Cả đám trong phòng đều reo hò vang trời.
【Bạn Tô ơi, ơn cậu đã "huấn thanh mai mã của mình
luyện giỏi thật tôi thích lắm!
Chưa dừng lại đó, cô ta còn gửi cho tôi hóa đơn tiêu dùng của phòng
So với mức tối thiểu, họ gọi thêm tận… mười vạn nữa.
【Hôm nay cậu chịu chi thật đó Sinh nhật này, tôi vui lắm luôn!】
Có vẻ Chu Thịnh hoàn toàn nghĩ rằng phần phát sinh đó được thẳng thẻ của tôi.
Nhưng đáng tiếc… tôi đã liên hệ sẵn quản lý nhà trước.
Nghĩ đến nhắn một câu:
【Ồ, cái là gì chứ? Năm ngoái tôi với Lục còn ăn gấp đôi, chỉ cô là thỏa với chừng thôi.】
Quả nhiên, sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia hiện trạng “Đang nhập…”
Rồi… tất cả các tin cô ta đã đều bị thu
Tôi bật cười khinh bỉ.
Nếu đoán sai, chắc Chu Thịnh đang định… kêu thêm mấy món đắt tiền nữa cho “bõ”.
tiếc là… số tiền cuối cùng của Lục ba trăm ngàn, chuyển sạch cho tôi rồi!
Để lát nữa cô ta tính sao.
Chặn thẳng Chu Thịnh, tiện tay… tôi cũng chặn luôn Lục Tri Bạch.
Giữ lại bọn họ chỉ tổ chướng mắt!
07
Nhưng rồi nhanh chóng nhận có gì rất sai.
Rất bạn bè lần nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi.
Không chỉ thế, họ hỏi:
“Bao cậu
Tới?
Đi đâu cơ?
Tôi đã dặn cô bạn thân trước rồi là đêm nay, đúng mười hai giờ, tụ họp sau.