Là đứa trẻ tôi thức trắng đêm trong nhẹ ru cho con ngủ từng chút một.
Giờ đây, lại nguyền tôi chết ôm một người phụ nữ khác, mật là mẹ.
Một bóng nhỏ đen nhánh như một nhỏ đến Tạ Huyên
Bình xông ngã Huyên Huyên, lớn tiếng hét:
cậu rõ ràng đang đứng đây, sao cậu lại không thấy?!”
07
Cảnh tượng rơi vào hỗn loạn.
Máu từ lòng bàn tay tôi lênh láng đầy đất.
Trần Bình và Tạ Huyên Huyên ngã lăn ra sàn.
Thi Tuyết ôm bụng, từ từ ngất xỉu.
Tiếng còi xe cứu thương, la hét của đông, bước chân hoảng loạn hòa vào nhau.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã nằm trong bệnh viện.
Tất cả mọi người đều vây quanh Thi Tuyết, không quan tâm đến vết thương của tôi, máu trên tay đã tự khô, bàn và mu bàn tay bê bết máu.
Tại hành lang viện, Tạ Độ trong bộ vest vội vã bước đến, giận dữ quát ngay khi nhìn thấy tôi:
“Dương Vãn Chu, đang làm cái gì vậy?!”
“Em muốn cho người ta biết Huyên Huyên có một người làm lao Em muốn nó sau không ngẩng đầu nổi trước bạn bè à?!”
đứa nhóc đó, đột nhiên lao đến, sợ Thi Tuyết.”
“Thi Tuyết đang mang thai, sức khỏe vốn đã vừa nãy lại bị hoảng sợ đến ngất.”
“Một lát nữa cô tỉnh lại, qua xin ấy một chuyện này coi như xong.”
Tôi… đi xin lỗi Thi Tuyết?
nực cười đến mức tôi bật cười thành
Tạ Độ nhíu mày lại:
“Cô cười cái gì?”
Tôi giơ bàn tay lên, đưa ra trước mặt Tạ
“Khi đau vì tình nhân mình, cũng to mắt nhìn đi — người bị thương không chỉ mình cô ta.”
Tạ Độ im lặng một lúc: “Anh bác cho em.”
“Không cần.” Tôi cười lạnh. “Tổng giám đốc Tạ bận nghìn việc, đợi đến khi anh nhớ ra thì e đã mất máu chết rồi.”
Độ xoa trán, giọng đầy phiền muộn:
“Ít đi thăm Huyên Huyên một chút đi.”
Tôi im lặng.
Tôi sẽ Tạ Huyên Huyên.
muốn lại bình an của tôi.
Chiếc bùa mẹ tôi tặng cho tôi.
08
Năm tôi mười ba tuổi, mẹ tôi bị bệnh nặng.
Bà nằm nghiêng trên giường, trũng sâu, bàn tay gầy guộc đặt lên tay tôi:
“Tiểu Chu, mẹ này… chẳng trụ được bao lâu nữa.”
Bàn gầy yếu, vàng vọt của mẹ đưa ra sau lấy ra một chiếc bùa bình buộc bằng sợi dây đỏ.
Màu xanh ngọc bích, chất ngọc mịn màng, khi vào vẫn còn hơi ấm, tỏa ra ánh sáng dàng yên tĩnh.
Mẹ run rẩy buộc sợi dây cổ tôi:
“Chiếc bùa an này bà ngoại con lại mẹ, mong cả đời bình an.”
“Mẹ trao nó cho chỉ mong con gái mẹ — Tiểu Chu — không cần giàu sang quý, chỉ mong cả đời bình an vô sự.”
Ánh mẹ vẻ bi thương.
Đó là buồn của một người mẹ, trong khoảnh khắc đời, phải chia tay với con gái mình:
“Mẹ bất lực, khiến con mẹ phải khổ rồi…”
“Tiểu Chu, đoạn đường sau này… con phải tự bước đi thôi.”
nắm chặt tay mẹ, hoảng hốt gọi tên bà, nước mắt không biết từ nào đã chảy mặt.
Mẹ tôi từ một người nặng 65 cân, gầy rộc xuống còn 40 cân, cuối cùng chỉ lại một chiếc cốt nhỏ bé.
Tôi ôm hũ cốt của mẹ, áp mặt vào đó, khi còn nhỏ từng vùi đầu lòng mẹ.
“Mẹ ơi…”
“Mẹ…”
“Mẹ ơi!!!”
Từ nay về sau, tôi có gọi hai tiếng “mẹ ơi”, sẽ chẳng bao giờ có ai trả lời nữa.
bùa bình an ấy trở thành vật quý giá đời tôi, suốt mười năm, tôi mang theo bên mình.
Cho đến khi Tạ ra đời.
Khi bị mẹ Tạ Độ ép xuống vách đá, tôi đã mang thai bốn tháng.
Cú rơi đột ngột, cảm xúc hoảng loạn, nước biển lạnh xương.
nhiêu tố chồng chất lên nhau, tôi vừa được cứu lên bờ phải nhập viện thai ba tháng — và Huyên Huyên chào đời sớm hơn dự kiến.
Nhìn đứa yếu tím tái trong phòng chăm sóc đặc
Tôi siết chặt bùa mẹ để lại, quỳ bên ngoài, cầu nguyện bao nhiêu lần.
Nếu thần linh trên đời.
Xin các ngài, xin các ngài hãy thương xót.
Xin bảo vệ con gái tôi được bình an.
sẵn sàng lấy mạng sống của mình, lấy niềm vui mình, lấy tất cả những tôi — đổi lấy sự của con bé.
Những bức tường trắng của bệnh nghe thấy lời cầu khấn và nước mắt của các mẹ chùa chiền.
Ba tháng Tạ Huyên Huyên cuối cùng cũng vượt qua nguy hiểm.
Nhìn gương mặt bé bình ngủ say của mắt tôi không ngừng rơi. Tôi buộc chiếc bùa bình an cổ con.
Tựa như sinh từ giờ, một phần nhỏ gắn trên người tôi, phần lớn còn lại gắn trên người con gái tôi.
và Tạ Độ bước vào phòng bệnh, Thi Tuyết nằm trên giường, sắc mặt hồng hào, có dấu hiệu nào từng bị ngất.
Trước mặt Huyên đầy đồ ăn
Thấy tôi bước vào, con bé tôi một cái đầy thách rồi cố ăn tây chiên từng miếng ngay trước mặt
Do sinh non, Huyên Huyên có cơ dị ứng, trước đây, tôi luôn phải canh chừng không cho ăn những này.
Cho đến một lần, tôi thấy Thi Tuyết trong phòng của Tạ Độ đưa cả túi lớn đồ ăn vặt cho Huyên:
“Nào, Huyên Huyên, ăn đi.”
Huyên Huyên ngọt ngào
“Cảm ơn dì Tuyết Tuyết, dì tốt hơn con nhiều lắm! Con thích dì nhất
“Mẹ không có việc làm, cả ngày chỉ biết canh chừng kiếm cảm giác thành công bằng cách kiểm soát con.”
“Dì Tuyết Tuyết là nữ cường nhân có sự nghiệp, đâu có con, chỉ biết dựa vào để sống!”
Tạ nửa ngồi bàn làm việc, nhìn hai người họ bằng ánh đầy cưng chiều.
Ba người họ — mới thực một gia đình.
Trong phòng bệnh, Huyên Huyên vẫn ăn chiên rôm rốp trước tôi, chẳng mấy chốc đã ăn sạch một hộp.
Ánh mắt tôi gương mặt bé, bình tĩnh nói:
“Trả lại cho mẹ chiếc bùa an.”