Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

19
cái gì? Còn biết tắc không?”
Người nằm trên giường bệnh – Thẩm Hoài Thành – nghe thấy tiếng động thì quát lớn.
Lão già sáu mươi này, giờ còn bày làm chủ gia đình.
ngồi xuống bên ông ta, mỉm cười nói:
“Tất nhiên vì lâu ngày không con vui mừng quá, như vậy không gặp, ba có nhớ con không?”
mặt Thẩm Hoài Thành đỏ bừng vì “Đồ con hiếu! thả tao ra! Tao không có bệnh! Tao có bệnh!”
“Suỵt.” – Tôi nhắc nhở tử – “Đã bị liệt nửa mà còn nói không bệnh? Ba à, thể giấu bệnh sợ thầy được đâu.”
ta nghiến răng: “Không phải là tại mày sao!”
Dĩ nhiên là tại tôi rồi. Đến giờ tôi vẫn rõ mắt không thể nổi Hoài Thành tôi hạ bệ ông ta ngay tại hội cổ đông. Chỉ một khắc lơ đễnh, ông ta trượt cầu từ đó không bao giờ rời được khỏi bệnh viện, nào cũng phải mặt nạ dưỡng khí.
Quả nhiên, người già thì nên biết biết phận.
“Ba nói vậy thì chắc là không nhớ con rồi. Nhưng mà dì Hà ngày cũng chăm sóc người đẹp trong lòng, chắc cũng không mấy. Thôi thì, vào việc chính.”
Ông ta cảnh giác nhìn tôi: “Hôm nay chỉ mình mày tới?”
Ông lúc nào cũng đa nghi, luôn nghĩ có tôi giết ông ta. Trời có mắt, tôi là công dân tốt, không mấy phạm pháp đâu.
Thế nên, tôi lấy từ công văn xấp tài nhẹ nhàng thích:
“Vội quá nên không mang theo Đừng căng thẳng thế.”
Thẩm Hoài Thành nhìn chồng liệu vẫn xuất hiện đúng hạn mỗi tháng, nghi ngờ trong không hề giảm bớt:
“Thẩm Vi, cuộc mày muốn gì? Công ty giờ là mày rồi, mày còn để tao giữ cái chức vụ, không đuổi tao đi hẳn, bắt tao ký mấy này làm gì? Cũng chỉ là cái tên thôi, quyền quyết định chẳng phải vẫn là của các người? Vô nghĩa.”
gì, ông ta lại chẳng khác nào giữ lại một họa lớn. Chỉ ông ta còn bị đá khỏi công ty, một khi ra viện có cơ hội kéo tôi xuống nước. Tôi đâu ngu mức làm chuyện đó, nên tháng đầu tiên tôi đến tìm, ông ta chết không ký, tôi đang bày bẫy ông ta nhảy vào.
Khi đó tôi lười đôi co, chỉ lạnh nhạt nói: “Ông cũng muốn Nghi sống khổ ở nước ngoài chứ?”
Vừa nghe đến câu này, Hà Mai tức nhào lên lấy Thẩm Thành khóc lóc:
“Hoài Thành à, Tiểu Nghi là gái ông mà, con khó khăn lắm mới trốn đi được, mình thể để nó xảy ra chuyện gì nữa
Bị người phụ nữ trong lòng như thế, cuối cùng Thẩm Hoài Thành cũng mềm lòng. Dù sao, nếu ông ta không lòng cũng chẳng còn đường lui. Sau khi kỹ hợp đồng không có vấn đề cuối cùng ông ta cũng ký
Nhưng đó chỉ mấy tháng đầu, lúc còn đủ sức xem qua tài liệu. Về sau bệnh tình không thuyên giảm, ông ta bẳn. Mỗi lần là chỉ muốn ký cho xong rồi đuổi tôi đi.
Cực kỳ mất lịch sự. Vậy nên tôi dặn bác sĩ chăm sóc kỹ hơn, người mà nóng nảy như thế thì tiêm thêm liều an thần cho bớt phiền.
Nhưng hôm nay, không tiếp tục qua với ông ta nữa, nhẹ thở dài:
“Ông tưởng tôi muốn thế à? Nếu không vì chú Kỳ, ông đã bị tôi đá ra khỏi công ty từ lâu, đâu cần mỗi tháng tốn công như vậy?”
“Kỳ Nhạc? Bố của Kỳ Châu, ông ta chẳng
4
Thẩm Hoài Thành ngạc nói đến nửa chừng thì ngừng lại, sau đó phá lên cười
“Thẩm Vũ Vi, tao cứ tưởng vợ chồng nhà họ Kỳ đối tốt với mày là vì tình nghĩa với mẹ – con tiện đó – ai ngờ cũng chỉ là có mục Họ đẩy mày lên, gán mày cho Kỳ Châu, chẳng phải muốn ăn trọn cả nhà sao?”
cho dù là thế, Kỳ vẫn không yên tao chế mày đúng không? Đúng là lão cáo già! Nghe nói mấy năm chữa ung thư, rút lui khỏi quyền tao còn tưởng ông sắp xong đời rồi. Ai dè… mày chỉ là con chó do nuôi thôi!”
Cuối cùng cũng hiểu rõ vị trí của ông ta cảm thấy cực hê, cười mãi không dứt, thậm chí còn nghênh ngang ra lệnh cho tôi: “Đã cầu xin tao, không mau trải tài liệu ra cho tao ký!”
Chuyện này trước đều thư ký làm.
Giờ bắt tôi đích thân làm, rõ ràng là cố tình nhục. Nhìn nét giận dữ không nén nổi trên tôi, ông ta vô cùng đắc ý, ra dáng “Tổng đốc Thẩm” năm nào, bút ký như một vị vua chỉ đạo sơn.
Nhưng ông ta cười càng rỡ, tôi lại càng không vui. Tôi thu dọn tài lạnh lùng nhìn xuống ta:
“Trên này chẳng có bữa trưa nào miễn phí, có được gì cũng phải trả giá. Ít nhất thì tôi đã kéo ông xuống không? Nên chỉ tôi còn ngoan ngoãn nghe lời, thì mãi cũng chỉ là phòng’, vô dụng mà thôi.”
20
“Cô!”
Khi phản ứng lại, Thành giận chỉ trợn trừng.
“Mày chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao? Thẩm Vũ Vi, mày con tao, lại chạy theo nhà họ Kỳ chó cho họ!”
“Ai bảo tôi là người biết ơn trả nghĩa?” – Tôi nhún vai, không mấy để tâm, xách túi tài liệu rời đi.
Phía sau, Thẩm Hoài dịu đi một chút:
“Thẩm Vũ Vi, dù sao mày cũng là con gái tao, tao là cha mày. Cha con không có thù oán qua Năm xưa chuyện mẹ mày cũng có phần lỗi của bà ấy. Nếu bà ấy chịu ly tao đã có thể chia tay trong hòa bình. Hơn nữa là bà ấy tự tim mà chết, có liên quan gì đến tao? Mày chút đi, nếu mày thả tao ra, tao không chấp mày đâu.”
Ông ta không nhắc đến mẹ tôi thì thôi, nhắc tới là tôi tức đầu, cười lạnh:
“Ly hôn? là khi ông gả nhà mẹ tôi, chiếm đoạt công ty của ông ngoại tôi, sau đó cặp bồ với tiểu tam, rồi còn muốn đưa tiền tống mẹ tôi đi? Ly hôn kiểu đó à?”
“Tao…”
“Thẩm Hoài Thành, nếu đời tôi nhất phải có một vết nhơ, thì ông là vết nhơ lớn nhất. ông làm ra nhiêu chuyện, tôi thật sự động đến ông. Những qua thuốc men đều dùng loại nhất cho ông, ông ngoãn nằm đây chữa bệnh, coi không xảy Vậy còn đủ sao?”
“Cái này gọi là chữa sao? Mày chỉ muốn giam tao đây mãi! Ở đây ai dám tao sắp phát rồi!”
gào dữ của Thẩm Hoài Thành bị tôi bỏ lại sau Khi bước ngoài, bác sĩ điều trị chính tiến đến, thấy sắc mặt tôi âm trầm, tôi lạnh giọng
“Sao ông biết chuyện Nhạc bị ung thư mấy năm nay?”
Bác sĩ rẩy, cúi đầu xin lỗi: “Là do chúng tôi sơ suất. này an ninh trong sẽ được siết chặt hơn.”
Ông ta còn định nói gì thêm, nhưng chưa miệng đã bị giọng tai cắt ngang:
Vi, Vũ Vi! Cầu xin cô, cho tôi ra đi! Tôi không muốn chăm ông ta nữa! Ở đây yên tĩnh tôi sắp tra tấn đến phát rồi!”
Hà đã chớp lấy cơ hội đến, vội cầu xin.
Mắt bà ta đỏ ngầu, tinh thần rất tồi tệ.
Tôi cau mày: chưa bao giờ hạn chế tự do của bà. Muốn đi lúc nào cũng được, đừng như tôi giam giữ bà bất hợp pháp.”
“Nhưng… nhưng nơi này cách trung tâm thành hàng chục cây số, tôi không có ai tựa cả. Cô cho tiền đi, ít nhất cũng cho tôi một chút chứ? Không thì… không thì tôi số điện của Tiểu Nghi cũng được, xem như xin cô
sao lại Thẩm đã về nước?
Tôi nhìn sang bác điều trị, sắc mặt ông ta hơi tái lập tức nghiêm túc lại rồi vội vàng rời khỏi
Tôi lễ độ nói:
Hà, Thẩm con gái bà, tôi sao biết được số liên lạc của cô ta? Dù có biết, tôi cũng đâu nghĩa vụ phải cho đúng không?”
Sự thật là Hà Mai đúng là tự nguyện ở lại đây. Lần đầu thấy Thẩm Hoài Thành toàn thân cắm đầy ống, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, bà ta sợ đến mức bỏ chạy.
Là công dân hợp pháp, tuy làm tiểu tam là trái đạo đức, nhưng không phạm pháp, chẳng có lý do gì để giữ ta Tôi chỉ đơn giản là khóa thẻ ngân hàng của bà vốn dĩ là tài sản hôn nhân giữa mẹ tôi và Hoài bà ta tiêu thì ra thể thống gì?