Từ phía sau, giọng trầm quen thuộc vang
Tôi quay đầu thấy Giang Từ đứng trong một góc tối. thể… bị cả thế giới bỏ rơi.
Tim tôi đau thắt, không hề báo trước.
Chỉ trong khoảnh khắc ký ức năm trước ùa về như lũ: khoảnh khắc chúng tôi chia
chính con phố này, cũng chính đêm lạnh này.
Anh ôm tôi, xin đi.
Mắt đỏ hoe, anh nói… anh nhất định sẽ nổi tiếng, nhất sẽ kiếm được thật nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ xin tôi… thêm chút thời gian, chỉ một chút thôi…
đó, đã tàn nhẫn và lạnh
Tôi nói: "Giang Từ, em chịu chịu nổi cảnh sống trong tầng hầm lạnh lẽo, không nổi mỗi ngày ăn mì gói, ăn một miếng thịt cứ như đang ăn Em mệt rồi. Dù sau này anh trở minh tinh nổi tiếng, giàu sang phú quý, em cũng sẽ không bao giờ hối hận lựa chọn của mình hôm nay!"
Giang Từ đứng ở tư, nhìn tôi bước lên xe của Lục
Bóng lưng đơn vụn của khiến tôi biết đêm mộng mị, sau mắt tuôn rơi ngừng.
"Em sự hối sao?" Anh
Anh hỏi tôi — có thật sự hối hận vì năm xưa đã rời xa anh?
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ au anh.
05
Tôi không phân biệt được — là đau lòng hay tức giận.
Tôi còn chưa kịp mở
Giang Từ bỗng tay bịt chặt miệng tôi.
Tôi kinh nhìn anh.
"Tôi không muốn nghe em nói một chữ nào Anh lạnh giọng.
Rồi kéo tay tôi, thẳng tôi vào chiếc xe sang trọng của anh.
ngồi yên, không khí.
Tôi không biết Giang Từ định làm gì, cũng chẳng biết anh muốn đưa tôi đi đâu.
"Không hỏi gì – Anh đột nhiên lên giọng lạnh lùng.
Tôi không nhịn được bật cười.
Không phải chính anh đã bảo… không muốn nghe tôi nói sao?
Tôi cũng không
Người sắp chết như tôi, thật ra nhìn chuyện gì… cũng rõ hơn nhiều.
Tôi nói: "Giang trước đây em nằm mơ cũng không nghĩ, có ngày mình sẽ ngồi trên một chiếc xe sang này."
Bàn tay đang cầm lăng của anh siết chặt.
lúc lâu anh lạnh lùng "Là em không có số hưởng đó."
Phải
Tôi thật sự… không có “số” đó.
sang dừng lại.
nhìn bãi đậu xe xa lạ mà không dám xe.
“Sao? tôi mở cửa xe luôn không?” – Giang Từ châm chọc.
“Giang Từ…”
Cửa bị anh thô mở ra.
Tôi lại một lần nữa bị anh vào thang rồi đưa thẳng căn anh.
Căn hộ áp mái sang có thể nhìn toàn cảnh thành phố đêm qua ô cửa kính lớn.
vẫn nhớ như mùa đông năm đó… tôi còn ôm nhau co ro dưới tầng hầm. Tôi đến tái, miệng rẩy tưởng tượng ra cảnh trong mơ:
“Em muốn có một ngôi nhà thật lớn… lớn đến mức có cửa kính sát đất quanh độ, có thể nhìn ra toàn phố về đêm. Trong nhà có hệ thống sưởi đến mùa đông lạnh cắt da có thể trần truồng đi lại khắp
Giấc mơ ấy, giờ Từ đã thực hiện được.
Tôi đứng giữa phòng khách rộng lớn, lúng túng, biết phải làm
Giang Từ không tôi kịp định thần — anh đẩy tôi xuống ghế sofa bên
“Tô đây là em tự chọn lấy…” anh nói.
“Đừng – Tôi cố vùng vẫy phản kháng.
không muốn như này với Giang Từ.
muốn dùng cách đầy nhục nhã và tủi ấy để rời khỏi thế giới của mãi mãi.
Căn trong hỗn loạn…
điện của anh lên.
Tiếng chuông dồn dập vang bên tai.
Cuối anh cũng nghe máy.
“Giang Từ, em sợ vừa gặp ác mộng, mơ thấy anh không cần em nữa… huhu…” Bên kia tiếng Dương Vân nở không
“Anh đang ở đâu, anh thể đến với em không? Em nhớ anh lắm…”
Từ… với em được không…”
Giang Từ lập tức rời khỏi người vội mặc rồi không nói lời… rời đi.
Tôi nằm lại trên mặt tái nhợt.
Chiếc thoại vẫn còn lưu lại cuộc gọi vừa rồi Dương Vân.
Tôi mặc lại áo, lặng lẽ dọn dẹp lại chiếc sofa lộn
Mở cửa định rời đi — mới phát hiện… Giang Từ khóa trái cửa bên ngoài.
Tôi không thể ra ngoài.
Tôi cảm cả người tuyệt
biết… anh sẽ quay lại lúc nào.
Cũng biết… quay lại, anh định làm gì nữa?
Chẳng còn gì để tôi bắt đầu đi vòng quanh căn hộ trọng của anh.
Cuối cùng… bước vào phòng ngủ.
Ngồi xuống trước bàn làm việc, tôi nhìn thấy một quyển sổ tay.
Thì Giang Từ vẫn giữ thói quen viết nhật ký.
do dự thật lâu.
Cuối cùng vẫn mở nó ra…
[Ngày 12 tháng 1 năm 2018]
Tô Sơ rời đi rồi. Cô đi Lục Dương.
Quả thề nguyện… rác
[Ngày 12 2 năm 2018]
06
tháng kể ngày Tô Sơ rời đi.
Tôi hết can đảm gọi cho cô ấy — nhưng là Lục Dương bắt máy.
Anh ta nói… anh sẽ xử tốt với
Bảo tôi đừng làm phiền cô ấy nữa.
Tô Sơ là một cô gái tốt như vậy, không đáng tôi chịu khổ.
Lục Dương nói đúng.
[Ngày 12 tháng 7 năm 2018]
Nửa năm kể từ ngày Tô Sơ rời đi.
Tôi nhận được một kịch bản rất tốt, vào nam phụ.
Đây vai diễn mà tôi từng mơ cũng không mơ tới.
Nhưng khi thực có được rồi… tôi lại thấy vui như mình tưởng.
Có lẽ… bởi vì người tôi muốn chia sẻ khoảnh khắc đã không còn ở bên cạnh.
12 tháng 1 2019]
Một năm kể từ ngày Tô Sơ đi.
Cả một năm nay, tôi đắm chìm từng vai diễn.