Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Không được rút kim nữa đâu đấy!” Cô cúi dặn dò: “Không đau sao?”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, bất giác sống mũi cay cay. Lâu lắm không có ai hỏi tôi có đau không. đều chẳng còn trên đời nữa.
“Không đau, đau. vả y tá Tiểu Chu rồi.”
là nói Chỉ mới nửa tháng, tay tôi đã bị dại. Đêm đau quá không ngủ được, tôi biết đẩy cây truyền dịch đi quanh hành lang.
Trong phòng y tá lúc ấy chỉ mình cô đang ngồi lau nước mắt.
Tôi gõ nhẹ mặt bàn: “Sao thế?”
“Suỵt!” Cô ấy nhìn quanh xem có ai không, rồi mới hạ giọng hỏi tôi: cô chưa
Tôi cây truyền: “Không được. Đi dạo cho dễ chịu.”
Cô ấy nhìn đưa tay sờ trán tôi, lo lắng: “Đau à?”
Ban đầu tôi định lắc đầu. hiểu sao – tôi lại gật.
Cô ấy vẫy tôi gần, tôi cửa vào phòng y tá, ngồi cạnh cô ấy. ăn một miếng bánh mì ngọt ngấy, cùng cô ấy xem liền 5 tập phim cảm cẩu huyết, dùng hết một bịch khăn giấy.
Đến khi trời tờ mờ cô ấy mới giục tôi về phòng.
Tôi dặn: “Chờ tôi cùng xem nhớ đoạn rồi đấy, cấm lén đấy!”
Tiểu Chu cười, đầu: “Về ngủ
Sau cùng Chu xem phim nửa đêm, một đêm nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ Tư Niên.
“Em ở đâu?”
Tôi nhướng mày: gì anh?”
vợ chồng còn chẳng có tư hỏi mấy chuyện đó, ly hôn rồi lại đòi quan tâm?
Tư bị tôi chặn không nói nổi câu nào, dứt khoát cúp máy. Tâm đẹp vừa được một của tôi bay biến, tôi hậm luôn số anh ta vào danh sách chặn.
Tiểu Chu ngồi bên chờ tôi cùng xem phim, khẽ hỏi: “Là người nhà của chị à...?”
Tôi xua “Không có. nhà tôi chết hết
Tiểu Chu chỉ vào điện thoại: “Thế còn
Tôi nhìn màn hình, nghĩ một chút rồi đáp: “Anh ta một người rất phiền.”
Rất phiền!
Chỉ là một cuộc thoại, chẳng khuấy được chút trong cuộc sống của tôi. Tôi vẫn tục ngày trị, ban đêm dạo quanh bệnh Gặp ca trực của Tiểu Chu thì cùng ấy xem phim.
Nhưng cái đồ phiền phức đó dễ gì chịu biến mất. Một tuần tôi nhận tin nhắn từ một số lạ:
“Em chặn số anh à?”
Tôi môi, chặn nốt số đó.
Tư Niên dạo này có tiền rồi, bị ai chiều hư, cái không đạt được đích thì không chịu buông. Lần đó tôi vừa chợp mắt được bị chuỗi cuộc của làm cho tỉnh hẳn.
phải, suýt quên – xưa anh cũng là gia cơ mà.
“Alo!” Giọng tôi tệ bàn, mắt chưa nổi.
em không nhà?” – Giọng Tư Niên vang lên qua thoại.
“Chặc.” – khó chịu, nhưng vẫn cố nén: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Chuyển tiền vào thẻ nào của em?”
“Thẻ nào cũng được. Chuyện vặt thế mà cũng phải gọi hỏi à?”
“Đừng cúp máy!”
Tôi đưa thoại lại gần, giọng càng gay gắt hơn: “Có thì nói nhanh, không thì im!”
“Sao em không ở nhà?” ta lại lặp lại câu cũ. Tôi bỗng sực tỉnh, hỏi ngược lại: “Khoan – anh đang ở nhà tôi đấy
nói cho anh biết, anh mau cút ra đi. Tôi đã treo nhà lên cho môi giới rồi đấy – biết lúc nào có người đến xem đâu. Biến ra ngoài đừng có chắn đường kiếm của
“Em định bán à?” Giọng anh ta bỗng cao lên. “Em định bán căn này thật
Tôi đè nén sự bực bội trong lòng, nói lạnh: “Không bán thì giữ để đẻ con chắc? Bớt nói nhảm, cút ra mau!”
đang ở đâu?” Giọng anh nghe vẻ túc.
“Liên quan gì đến anh!” Tôi lập tức mất kiên nhẫn: máy, chặn số, xoá – combo ba bước, gọn lẹ.
Kết là cả đêm không nổi.
Trừng mắt nhìn trần nhà đến sáng, trong đầu chửi Tư Niên cả vạn
05
Dù đến mấy vẫn phải ngoan ngoãn để y tá Tiểu Chu dắt điều trị. Ở quê, gặp người quen là chuyện không tránh khỏi.
“Nhân Nhân?” – Tôi nghe tiếng gọi, quay đầu lại. Là bạn thân hồi cấp ba: Niệm?”
tất nhiên phải huyên đôi chút.
Hôm đó nhờ Tiểu Chu cho tôi hiếm hoi có một chút thời gian được ra ngoài.
Tôi chọn lẩu.
sống ổn chứ?” – Đồng Niệm cẩn thận hỏi.
Tôi cười: “Cũng Tiền thì còn nhiều đấy, nhưng mạng thì dài nữa.”
cô ấy gắp đồ thì khựng lại, đờ đẫn nhìn tôi.
Tôi mãi mới nhai xong miếng ngẩng lên đã cô ấy mắt tuôn như suối.
“Này, này, sao thế?” Tôi cuống cuồng rút vài tờ giấy đưa cho ấy lau nước mắt, chân luống cuống cả
“Bệnh gì
Tôi xua tay: “Không chữa Nhưng mà cũng không chết ngay đâu, yên
Tôi nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi muốn vào ngày nắng. Mùa đông này lạnh quá.”
“Cậu Hứa Vọng vẫn sống như trước à?”
Nhắc đến Hứa ánh cô ấy liền tối đi, khẽ khàng gật đầu.
Tôi không khuyên cô ấy. Không phải ai cũng cần phải nghĩ thông suốt mọi chuyện. Con sống ở đời, vui vẻ là được
“Nhờ cậu một việc được đến cổng, tôi dậm chân vì lạnh rồi hỏi cô ấy.
“Cậu nói
“Đừng nói với ai là cậu đã gặp Nếu rảnh thì ghé thăm thêm vài lần nữa.”
lẽ gió lạnh thổi qua, mắt cô ấy cũng đỏ hoe: “Ừ.”
“Cậu ấy... Tư Niên không biết à?”
“Không. Chúng tôi rồi, anh không cần
không nói gì nữa. Hai chúng tôi cùng im nhìn phía trước.
Hồi đi học, tôi và Tư Niên là cặp trường, còn Đồng Niệm thì luôn bám theo Vọng như hình với bóng.
Gió bấc rít lên cơn – cho từng có những ngày tháng đẹp đẽ, cuối cùng cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Về đến phòng bệnh, vì bữa ăn “không đúng chuẩn” mà tôi bị tá Tiểu Chu mắng cho trận ra Tôi ngoãn chịu cam đoan lần sau không tái
Nhưng cô ấy không không lui mà còn tiến mang theo kéo định cắt tóc tôi. Tôi lập giữ chặt lấy mái tóc như
Chúng tôi tranh cãi suốt hai ngày.
“Chỉ là đi ăn một thôi mà! Sau đi nữa là được chứ gì? Sao lại phải cắt tóc?”
Tiểu Chu kiên nhẫn giải thích: “Chị bắt đầu trị rồi. Hóa rụng Chúng ta sớm thì sẽ dễ thích nghi hơn đó.”
ngẫm nghĩ rồi “Vậy... nếu hóa trị thì khỏi cần cắt đúng không?”
Tiểu Chu lập nổi giận, tôi phải xoa dịu: “Rồi rồi rồi! rồi, suy nghĩ lại, tôi suy nghĩ lại!”
Cô ấy còn định nói tiếp thì một bóng người cao lớn bước vào, đi thẳng về phía tôi.
“Ai vậy?” – Cô ấy
Người kia không trả lời, chỉ lạnh mặt nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố moi ra từ mặt tôi một âm mưu nào đó.