“Anh ta tìm tôi đấy. Tiểu Chu, cho tôi đi, cô về trạm y tá làm việc đi.” Tôi nháy mắt với cô ấy.
Cô ấy nhíu mày nhìn Tư Niên một lượt, rồi quay sang tôi, khẽ dặn: “Có gì gọi tôi ngay nhé.”
Tôi gật đầu tiễn cô ra cửa, rồi quay lại nhìn “Sao ở Kiều Tâm Tết Dương lịch?”
Lễ Tình nhân, Giáng sinh, Tết Dương lịch… Kiều Tâm có đủ lý do lôi Tư đi. Có một thời bắt ghét cả những dịp lễ đó – chỉ khiến tôi càng nên... cô đơn hại hơn.
Về sau thì cũng quen. Cảm thấy một mình cũng chẳng sao. Giờ lại phiền, ta lại đến rối.
“Lại trò gì nữa đây?”
Ngực tôi như bị bóp nghẹt – hóa ra dù đã quen với lưỡi dao sắc, thì lúc cứa vào vết thương, vẫn đau thắt ruột.
Tôi thở dài: “Phải, là chiêu mới của tôi đấy. Anh nhớ đừng mắc bẫy, cút đi.”
“Em đi với Anh ta kéo tôi đi, tôi kịp phản ứng, lôi đi mấy bước.
Tôi... buông tôi ra!” – gắt lên, giật mạnh khỏi anh ta.
“Giữa chúng giờ chẳng gì nữa, hiểu không? Sao anh đây?”
Anh ta tay, lùi lại hai bước: “Cô đừng hòng dùng chuyện bệnh tật làm cái cớ để moi thêm tiền tôi. Cô biết rõ, chúng ta đã ly rồi!”
Tôi thở từng hơi nhỏ, giác máu tim như đông từng cơn tê dại lan khắp cơ thể.
Tôi không buồn nói thêm một lời. lạnh lùng đẩy anh ta cửa: Cầm tiền của anh, về tình nhân của anh, biến khỏi mắt tôi!”
Câu cuối tôi gần như hét lên. Tư Niên cắn chặt răng, chỉnh lại cổ áo, quay lưng đóng sầm cửa rồi bước đi.
06
Y tá Tiểu Chu mở cửa bước vào, lo hỏi: “Chị không sao
Mặt mày tôi trắng bệch, hỏi ngược lại: “Nếu là ổn thì có ngưng truyền dịch không?”
“Không được đâu ạ.”
“…Vậy thì tôi ổn.”
Từ hôm Tư Niên không còn xuất hiện nữa. Tôi lại sống thêm một tuần
Đồng Niệm thường xuyên đến thăm. Tuy rằng hai đứa chẳng nói được mấy câu – cứ sợ vô tình đụng chạm vào nỗi đau của nhau nhưng nhìn vẫn rất ấm áp.
Tôi thường nhờ cô lén mua cho vài món “đồ ăn Nhưng lần cũng kết thúc bằng việc bị y tá Chu và tịch thu.
Không biết nói tôi chỉ biết nhìn trời than ngắn thở dài.
Tết Nguyên Đán càng lúc càng gần. hôm, Tiểu Chu ghé lại thì thầm với tôi: càng lạnh rồi chị ơi!”
Tôi cười: “Hai tám tháng Chạp, lạnh đến chết người.”
hà hơi, vừa thổi đếm thời gian. có được ra ngoài hóng gió thì cũng phải quay về đúng giờ, nếu không lại bị Tiểu Chu mắng cho một trận.
Lúc xoay hơi mạnh, tôi va phải một người. Cơn choáng khiến tôi đảo, miệng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”
Vừa xoa vừa định đi vòng qua, thì tay tôi bị ai đó chặt.
“Lâm Thủy Nhân!”
Lại là cái mặt Tư Niên. Nếu không vì trời quá lạnh tôi lười nhấc tay, thật sự muốn tát cho anh ta một phát.
“Làm gì Tôi trừng mắt nhìn anh ta, không chút sợ hãi.
Anh ta trông không bảnh bao lần trước nữa mặt đầy râu ria, vẻ mặt tiều tụy.
“Sao? Mới ly hôn mấy ngày đã sản rồi à? nhân đá văng ra cửa hả?” Tôi giọng đầy mai. Lạ một chỗ là anh không cãi lại, chỉ đứng yên đó tôi chăm chăm.
Tôi rùng vì lạnh, anh ta một cái người bước vào phòng.
“Nhóc con...”
Tôi bị bắn ra xa “Anh làm cái gì
Lâu lắm rồi Niên không tôi bằng giọng đó – nghe lạ lẫm đến khiến tim loạn
Trong mắt anh ta thoáng hiện lên ngại ngùng: “Em bệnh mà sao với anh?”
Tôi tròn mắt: “Thì liên quan gì đến anh?”
hai lại rơi vào lặng.
“Dù thì... chúng ta cũng là chồng.”
lạnh: “Thôi thôi đừng lôi mấy thứ ‘tình vợ ra. Điều tôi hối hận nhất trong đời là từng có tình với anh. Giờ cứ theo gì đã nói: tôi rời khỏi C thị, tốt cuộc đời của anh, đừng làm phiền tôi nữa!”
Tôi hất mặt quay đi. Nhưng Tư Niên không – anh ta lặng đi sau tôi.
Không biết có phải do gặp anh quá đây mà tôi mất ngủ nữa. lên lịch, biết hôm nay Tiểu trực ca đêm, tôi liền đẩy cây truyền dạo quanh hành lang.
Vừa mở cửa ra, tôi đã bị cái bóng co rúm lại băng trái dọa suýt hết hồn.
vòng nhờ ánh trăng soi rọi, tôi mới nhìn rõ – là mặt của Tư Niên.
Tôi không khách đá một cú vào người ta: “Anh làm gì ở đây?”
Anh ta mơ tỉnh dậy, nhưng không tỏ ra khó chịu, chỉ nhìn tôi rồi hỏi: “Em ra ngoài làm gì? Chỗ khỏe
Cổ họng nghẹn lại, nói: “Anh biến khỏi mắt tôi khỏe hết.”
Anh ta xoa mặt rồi nói: “Tôi không đi. Tôi em mãi thấy.”
tôi làm gì?”
Anh ta không trả Tôi cũng chẳng muốn đôi co anh ta ngoài này.
“Đi nhanh đi, không tôi báo bảo vệ là anh chiếm dụng tài nguyên cộng đó!”
lại một câu, tôi hí hửng chạy đi tìm Tiểu xem tiếp.
Trong lúc quảng cáo, Tiểu ghé sát khẽ “Hôm nay anh ta đứng trước cửa phòng chị rất lâu, chỉ chứ không vào.”
Tôi đoán chắc là chiều tôi ngủ. Tôi tưởng đã đuổi được anh ta, ai ngờ quay lại nữa.
“Đừng để ý. Dăm bữa nửa tháng biến thôi.”
Nhà anh ấm, công ty đang lên, còn thì chỉ lạnh lẽo – anh sống cho bản vậy thì chẳng lại lâu đâu.
“Anh ta đến xin xem hồ sơ bệnh án của chị...”
Tôi bĩu môi, không nói gì.
“Em không đưa, nhưng người khác có thể Anh nói mình là chị.”
Tôi lập tức nổi đóa: “Cái gì chồng?! Phải đính – là chồng Cũ rồi!”
“Tôi còn chẳng anh ta tìm tôi vì quan tâm, hay là vì tiếc mấy đồng tôi được chia.”
Tiểu Chu tức cảnh giác, ra sau lưng tôi: “Anh làm gì thế hả!”
Tôi quay đầu lại, suýt nữa lên cơn đau tim: “Anh làm gì mà cứ theo tôi mãi vậy?!”
Niên mặt mày u ám: “Không phải vì tiền.”
Tôi thở nhìn lên trần nhà: “Không tiền thì còn vì gì nữa?”
Tôi chỉ còn cách kéo anh ta về phòng bệnh, ngồi xếp bằng trên giường nhìn anh “Thôi được thắng, được chưa?”
“Rốt anh muốn gì? Cần bao nhiêu tiền? Bao nhiêu cũng
Tư Niên im lặng tay vào trong chăn, tay giữ lấy ống truyền, mỉm cười: một chút đi, được không?”
“Anh đừng như vậy.” – Tôi vung tay ra. thế này anh soạn sẵn hợp đồng chuyển nhượng, tôi rồi anh cút đi – được chưa?”
Tư Niên nghiến “Lâm Thủy Nhân, cái em sớm muộn cũng khiến tôi tức mà chết.”
Tôi hừ lạnh: “Xin lỗi nhé, có khi tôi chết rồi.”
Bầu trời lạnh cắt còn Tư Niên thì... rơi nước