Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 6

Về sau đúng đình họ Tư không muốn anh cưới một cô gái mồ côi như tôi. Anh dứt khoát từ chối, rồi đúng vào Tết Nguyên tiêu nọ, anh tôi rời khỏi

Tôi vẫn nhớ như in: trên chuyến tàu lắc lư năm tôi gục đầu ngực thì “Em không còn gia đình nữa, Tư Niên.”

Anh ôm tôi: “Nhân Nhân, vậy thì mình tạo một gia mới nhé! Anh làm người của em!”

Nắm tay ấm áp năm ấy, trái như muốn nhảy khỏi lồng vì hạnh phúc – tôi vẫn

Lời thề khi vẫn văng vẳng bên tai, giờ đây – cảnh còn, người đã khác.

Chúng ta từng vì nhau mà nhiều đến vậy... sao cùng lại thành ra thế này?

Tôi mãi cũng không ra – nên dứt khoát không nữa.

“Tôi muốn ăn cái kia.” Tôi chỉ vào một xúc xích nói với Tư Niên.

“Tiểu... Nhân...” – Anh ta lộ vẻ khó

Tôi bĩu môi, định tự

“Được rồi, anh mua em. Em yên ở đây, chỗ kia khói lắm, đừng

Tôi một miếng, cảm giác như tìm lại được vị của tuổi trẻ.

Sau chỉ tay lệnh: thêm táo đường, viên, chè lạnh...

Không nổi tôi đành... cưỡng biến Tư Niên thành cái giá di động, cứ này cắn miếng, gặm một chút.

“Nhân – Anh ta bất ngờ lên tiếng.

“Câm đi!” – Tôi liếc ta cái rồi “Nếu anh tôi mắt đến thế, thì quay về đi.”

“Nhân Nhân, đừng ăn nữa...” – Giọng anh hơi nghẹn lại, tôi ngẩng lên nhìn chỉ thấy khóe mắt anh ta đã hoe đỏ.

“Khóc gì cơ chứ? Anh ở là để xem tôi chết lúc nào thở hất anh ra rồi đi thẳng mạch.

“Nhân Nhân, Nhân Nhân, là anh nói sai, anh nói rồi...” Tư Niên vội đuổi theo, hạ giọng hỏi: “Ăn thêm một nữa nhé?”

“Không ăn!” Tôi đang khó ở, tất nhiên không để anh ta vui vẻ nổi.

“Những thứ đều không tốt cho sức khỏe... anh tính để tôi lên đường à?”

Tư Niên đầu, thấy tôi chuẩn bị rời đi, vẫn đưa kéo vạt áo tôi lại: “Nhân Nhân... có muốn ăn bún cay không? Quán ở phía phố cũ ấy.”

Đó là nơi mỗi năm chúng tôi tới – tôi rất yêu thích đồ ăn ở đó.

Có lẽ do sức hấp dẫn cũng có thể do nhóm học sinh đằng sau đang xô tới, hay có thể... là vì dáng vẻ Tư Niên vest cúi đầu lúc này – giống y hệt một khoảnh khắc trong quá khứ.

Tôi khẽ gật đầu:

09

Quán bún đã Trước là ông chủ mập tính, là một vợ chồng trẻ.

Nhìn có vẻ thân thiện hơn, nhưng tôi vẫn thấy nhớ cũ.

Hương vị món ăn cũng không còn như trước đã được biến tấu khá nhiều.

Tôi ăn vài miếng, Tư Niên gần như không đụng đến

Lúc ra thanh toán, cặp vợ trẻ giữ chúng tôi hỏi: “Có món không hợp vị không ạ? Thấy hai anh chị rất ít.”

Tôi xua tay, đáp: “Không phải đâu, chỉ là…”

Chỉ là – tôi cũ hơn.

Thức ăn cũng vậy. Con người cũng vậy.

Đã – thì không lại được nữa.

Chúng tôi đi sóng bước trở Trên trời lại bắt đầu bắn pháo hoa. nhìn khuôn mặt Tư Niên, nghĩ thầm – người yêu, thì luôn có đặc quyền.

“Ước đi, đang bắn pháo hoa kìa.”

Tôi dừng lại, hít một hơi, nhìn anh ta: “Nhanh lên.”

Tư Niên cúi người xuống, sát má tôi. Anh nhìn vào tôi, trầm thấp, đầy nghiêm “Nếu ông trời có thể nghe thấy, anh gì được quay trở về quá khứ.”

Tôi kéo khóe môi, nhạt: “Ông trời nghe rồi đấy – và ông đáp: ước nguyện nói ra sẽ không linh đâu.”

Ông trời nghe đâu – vì tôi ước ấy cả vạn rồi.

Không có chiếc đồng hồ nào quay ngược. Cũng không cái gọi là quay lại quá khứ.

Không khí hôm nay quá yên bình, nên tôi vẫn mở lời: “Đứa bé của Kiều Tâm không phải tôi mất.”

Khoé miệng Tư Niên xuống.

“Anh đưa cô ta đến làm trợ lý của tôi, tôi thật sự đã tức giận. Nhưng người không biết xấu hổ là anh. bé còn chưa thành tôi làm thể ra tay? Thủ đoạn của ta quá hèn vậy mà anh lại tin!”

Tôi càng nói giận, không cho anh ta vào nhà.

“Anh thật sự... quá bẩn thỉu!”

Tôi lại đóng cửa cái rầm, hy vọng cái cửa đó đập người ta – đập cho nát hả giận.

lâu sau đó, tôi bắt đầu không xuống giường được nữa. sĩ hỏi tôi có muốn mổ không – bảo là rủi ro cao, nhưng nếu thì có thể thêm vài tháng.

bác sĩ không vậy – tôi tự dịch trong đầu thôi.

nói không. Tư Niên nói có.

Tôi bật cười giễu “Anh nói đâu có quyền. Giờ cả tử của anh cũng không tư cách ký tên.”

Anh ta lại rơi nước mắt. chẳng muốn

chúng ta – đã không còn gì rồi.”

Anh ta không thể thay quyết định. Trên thế gian này, cũng không còn ai có thể thay tôi quyết định nữa.

Tôi không để Tư vào phòng – ta ngủ ngày trên ghế trước cửa. Y tá tiểu Chu cũng đến khuyên tôi: “Hay... cho ấy vào ngủ

Tôi trừng mắt kinh “Cô là phe tôi cơ mà!”

Chu cười tủm tỉm: “Thì đúng rồi. chẳng phải chị mang đắp cho anh ấy mỗi đêm còn gì.”

Ai mất thành Là tôi mất

Tôi vẫn cho anh vào phòng. Tôi nói Tiểu Chu: “Đây là điều cuối cùng mà tôi còn có thể giữ vững.”

Khi cuộc sống dần đi đến hồi kết, còn hy vọng – thì đó chính là mong mình thể sống sao cho xứng chính mình

Tôi thể tha thứ cho anh ta – tha thứ đồng với việc phản bội bản thân.

Không được, Tư Niên bắt đầu gửi

Tôi thích nhất là hoa Thế mỗi ngày anh ta đều đặt một thật to gửi đến.

Tôi nghía một lúc rồi bật cười, quay nói với Đồng Niệm: “Sau này cậu đến thăm mộ tớ nhớ mang theo loại hoa này nhé, tớ không thích đâu.”

Đồng Niệm ngập một lát rồi đầu: “Ừ.”

Ngày hôm sau, Tư Niên đổi thành hồng phấn. Tôi nhếch môi, à há, biết mà – đúng là gián điệp phe địch.

Là nội gián của địch

Nhưng tôi cũng không nói gì. Hoa hồng phấn... ra cũng ý tôi.

đêm, tôi không còn ngủ ngon như trước. giác bóng người lờ mờ ngồi bên giường.

Tôi nghĩ, chẳng thân yếu đến sắp đi rồi sao? người thân mất về tôi?

Cho đến khi bàn tay ấy lấy tay và cất tiếng: “Nhân Nhân... là anh sai rồi.”

À – là Tư Niên.

Nước mắt anh ta hổi y hệt nhiệt độ bàn tay ấy. Một con người lạnh lùng vậy, mà thân nhiệt nóng rực đến thế.

Tôi nhắm mắt lại – tục ngủ. anh ta cút mệt lắm. Giấc ngủ vẫn quan hơn.

nào anh ta cũng đến ngồi giường tôi. Cứ lúc nửa đêm thầm mấy câu không đầu cuối.

Chương trước Chương sau