Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi không biết anh ta có lời tôi không. Những hoa” vây quanh anh tưởng là phúc, ra là tai họa. ta tự cho rằng mình lướt qua vườn hoa mà chẳng vướng bẩn, nhưng không biết — có những bông hoa đẹp là hoa độc.
Quả sau khi biết tin Phó Nam Châu đã ly hôn, Kiều An tức đầu áp lực ép anh ta kết hôn.
Nhưng Châu sao có thể cưới ta được? thì được, nhưng vị trí “Phu nhân Phó gia” thì nhất định phải một tiểu thư danh
Kiều An cuối cùng cũng hiểu được lời nói trước kia có
Cô ta vuốt ve cái đã lộ rõ của mình, tại buổi họp báo kỷ niệm 30 năm thành lập Tập đoàn Phó
Cô ta đứng sau hàng phóng viên, bất ngờ giật lấy micro của phóng viên và cất cao giọng hỏi:
muốn hỏi Tổng Giám đốc Phó, anh chịu trách nào với đứa bé trong bụng bạn gái mình?”
Câu hỏi vừa toàn bộ ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn về phía cô kính chĩa thẳng vào mặt và cái nhô ra rõ rệt.
Mặt cha của Phó Nam tối sầm lại, còn bản thân anh ta thì cứng đờ, không nói lời.
tức, một đám phóng viên ùa lên chất vấn:
“Phó tổng, xin hỏi quan giữa anh vị tiểu này gì?”
“Nghe cô ấy là thư ký của anh, hai người khi hôn mới đến với sao?”
“Cô Kiều là người thứ ba chen hôn nhân sao?”
“Cô Kiều, cô mang thai mấy tháng rồi?”
Một nữ phóng viên từng làm hỏi thẳng:
“Cô Kiều, bụng nhìn đã bốn – tháng rồi, mà Phó tổng mới hôn chưa đến một tháng. Vậy hai người đã ngoại tình trong thời gian còn hôn nhân đúng không?”
“Phó có vì cô mà ly hôn không?”
Bộ PR của Tập Phó thị lập tức can thiệp để kiểm soát tình hình.
Cuối cùng, Phó Nam Châu cũng kịp hồn, mở miệng:
“Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ là đang chờ cơ hội để lên kế cầu hôn. nào có tin vui, nhất định thông báo với
Buổi họp báo kỷ niệm năm của Tập đoàn Phó thị được livestream trực tiếp, mà màn “đòi cưới” của Kiều An khác nào khai chuyện Phó Châu ly vì
lệ, sau mỗi lễ kỷ niệm, cổ phiếu Phó thị thường tăng mạnh.
Nhưng năm nay, vì scandal ngoại của Phó Nam Châu, cổ phiếu rơi tự do, liên tục giảm sàn suốt một khiến tài sản của nhà họ bốc hơi một nửa.
Các bậc trưởng bối trong nhà Phó tức giận đến phát nghe Phó Nam Châu bị bắt trước linh vị tiên suốt cả ngày.
Kiều An dọn vào nhà Phó Nam Châu, không tổ chức hôn lễ, nhưng cũng đủ khiến cô ta vênh váo kiêu
Sau khi mất mặt ở báo, Phó Nam Châu buông xuôi cả, mặc kệ mọi thứ — thậm chí công khai thay người như thay áo ngày.
Kiều An dù đã dọn vào nhà Phó Nam Châu, cô ta không hề biết — anh có bao nhiêu “nhà”.
Một tuần không gặp mặt cũng là chuyện thường. Và cô ta cũng — Phó Nam Châu đâu chỉ có mỗi cô ta là phụ nữ.
Tại buổi tiệc thường niên của Tập đoàn Hải thị, nơi tụ toàn bộ vật có máu mặt ở Hải Thành, Phó Nam Châu Doanh Doanh đi dự cùng.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi và bạn cùng bước vào, sững người vài giây bước đến chào thăm dò:
Lạc, vị này
Tôi khẽ mỉm cười, khoác tay bạn trai, lên tiếng:
“Đây là bạn trai tôi, Kỷ Vân. Anh ấy không có không có nhiều để nói với anh. Xin lỗi nhé.”
Nói tôi kéo bạn trai rời
Phó Châu bước lên một bước chặn lại:
“Hai người quen nhau từ bao giờ? Chuyến du lịch là cùng cậu ta? Em vội ly hôn là vì cậu ta?”
Kỷ Vân ôn hòa, lịch đáp:
“Phó tiên sinh, tôi mới theo Lạc Lạc được một tháng. mà ông trời ưu chúng tôi gặp yêu. Tôi rất may mắn khi cô ấy đồng bạn gái tôi. Tôi anh đã tưởng tượng quá nhiều rồi.”
mỉm
“Phó tiên sinh nghĩ quá phức rồi, cuộc sống cũng phức tạp Anh nhìn kìa, ‘mẹ trong nhà anh đang lao đến rồi đấy.”
Quả nhiên, Kiều An bầu vượt mặt lao tới, rượu hắt thẳng phía Doanh Doanh:
“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, mày còn dám chồng tao!”
Sau khi bị đuổi học, Doanh Doanh vẫn sống trong căn nhà mà Châu mua cho. Cô ta ngoan ngoãn, biết điều, chưa từng đòi hỏi danh phận, khiến Phó Nam Châu ngày càng mê
Thấy hành động như đàn bà chợ búa của Kiều An, Phó Châu vội lấy Doanh Doanh tránh khỏi ly rượu, giữ chặt tay Kiều An đang định đánh người:
“Em muốn làm gì hả?”
Doanh nép sau lưng anh ta, giọng yếu ớt run rẩy:
“Nam Châu, em sợ quá… Lần trước chính cô ta không thể tiếp tục đi học. Bây giờ còn muốn em nữa… Nếu anh không ở biết phải làm
Kiều thẳng vào mặt cô ta, mắng:
“Bớt giả bộ hoa trắng đi! Mấy trò xài từ đời nào rồi, muốn diễn trước mặt tôi? Cô còn non lắm!”
Sau đó quay sang nhìn Phó Nam Châu, rẩy, nước mắt lưng tròng, đúng kiểu “hoa lê đái vũ”:
“Chồng à, bây giờ em đang mang con của anh, sắp sinh rồi, mà trong nhà chẳng có lấy một ai bên cạnh. Anh muốn em mẹ cùng chết sao?”
Phó Nam Châu mày, tức
“Người làm, bảo mẫu đều bị cô đuổi hết rồi! Bây giờ lại quay sang trách nhà không có ai? Người ta đều bị bỏ hết! Tốt nhất cô ở một mình cho yên!”
Sau khi Kiều An dọn vào nhà Phó Nam trở nên cực kỳ khó chịu. Quát người làm suốt ngày, chê cái này không hợp, cái kia tốt cho thai phụ, bắt người ta lại liên tục. Cuối cùng, người làm đều nhà cũ, muốn ở lại nữa.
Kiều An giận đến đỏ mắt, ôm bụng hét
“Trước đây anh dỗ dành em thì cái gì em nói cũng đúng. Giờ em mang bầu, anh lại bảo em ‘làm Chẳng qua là anh chán em rồi, thấy cái bụng vướng mắt nên ghét đúng
Từ phía sau, Doanh Doanh thò đầu ra:
“Đã biết người ta chán, cô còn làm gì cho mất mặt?”
Trong Nam Châu để ý, khóe môi cô ta cong lên, nở cười đầy khiêu khích.
Kiều An vừa lao lên thì bất chợt bụng đau có lẽ là động thai, cô ta ôm bụng người xuống:
“Nam Châu… bụng đau quá…”
Tôi chỉ xuống hét
“Trời ơi! Kiều An ối rồi, mau gọi xe thương!”
Quả nhiên, dưới chân Kiều đã ướt mảng lớn. Cô ta động thai, vỡ ối, chuẩn bị sinh sớm.
May mà khách sạn trang bị đầy đủ, y tế lập tức xuất hỗ Kiều An và gọi xe thương.
Kiều được đưa bệnh viện cấp cứu, sau đó sinh non, hạ sinh trưởng nam của Phó Nam Châu.
Chuyện xảy ra tại tiệc khiến cả giới xã hội rúng động. Nghe nói nhà họ cử quản mang theo bảo mẫu và canh bổ đến chăm sóc Kiều An. Đồng thời luôn cậu con trai nhỏ về nhà chính, chỉ nói với Kiều An:
“Phải đưa thiếu gia nhỏ về bái tổ
Kiều An vui, vì trai của cô ta nhà họ Phó thừa nhận, chứng tỏ... cô ta cũng được nhận.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu — Phó Nam Châu vẫn không xuất hiện. Mà sau khi đứa bé bị ôm đi, cũng không hề mang về lại. Người nhà Phó cũng chẳng ai quay lại.
Cuối cùng, cô ta mới hiểu — mình đã bị bỏ rơi rồi.
Cô muốn cảnh sát, sát ruột và bà nội mang đứa trẻ đi là chuyện bình thường, đây là mâu nội bộ gia đình, họ chỉ có thể hòa giải, còn vẫn là hai bên tự
Vừa mới sinh con xong lại kích như An lập tức trở kích động mất soát. Bác sĩ chẩn cô ta bị trầm cảm sau sinh, không thể cú nào
Xuất viện rồi, ta lặng quay về căn của Phó Nam Châu. Không cãi cọ, không ầm ĩ.
Nhà họ cũng không bạc đãi cô ta, tiếp tục cử người Họ chỉ nói với ta: là ngoan không làm loạn, cô có thể sống sống này — là biết
ngày đầy của bé, nhà họ Phó tổ chức tiệc linh đình ở thự đầu bếp và viên do khách sạn cung cấp.
Tôi và Phó Nam Châu đã ly hôn, nhưng nhà Thẩm vẫn còn chút tác chưa dứt hẳn với nhà họ Phó, phép lịch vẫn phải giữ. Tôi cùng anh trai dự tiệc đầy tháng.
Đang lúc mọi người đang vui vẻ, có hỏi:
“Ơ, cháu tôn của anh đâu? Sao bế ra cho mọi người chút?”
Mẹ Phó Nam Châu vừa định bảo mẫu bế bé ra, thì bảo mẫu đã hốt ra, hét
“Phu nhân, không xong rồi, đứa bé mất tích rồi!”
Mẹ Phó tái mặt, ngơ ngác người mất hồn:
“Không có ra ngoài cả, có thể mất? Nó mới một tuổi, chẳng lẽ mình chạy được?”
Bỗng có trong sân hét to, chỉ tay tầng thượng:
“Trên kia kìa! Có người ôm bé định nhảy lầu!”
Là Kiều Cô ta mặc đồng phục viên khách sạn, trộn vào biệt thự, tìm thấy đứa bé và ôm lên tầng thượng.