Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng ngày nào.
Trong khoảnh này, hoàn biến khỏi trái tim tôi.
Tôi rõ, cuối cùng mình không còn yêu anh nữa.
"Vợ à, sao em không nói Có phải giận rồi không?"
Tự Ngôn ở đầu bên kia cẩn thận dò hỏi.
"Thôi được rồi, để anh buổi tiệc, nay anh về nhà ăn tối với em nhé…”
"Không cần đâu, không sao mà."
Tôi cúi đầu, ánh mắt lại trên ngón áp út trơn.
"Anh cứ lo việc của mình đi. Tối nay Chân Chân hẹn em rồi.”
“Vậy anh sẽ gắng được không?”
"Nếu muộn quá thì anh ở bên công ty, cần đi
"Dù muộn thế nào anh cũng sẽ về."
Tôi không nói gì thêm, Chu Ngôn thêm vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Tôi đặt điện thoại trở lại vào tựa vào ghế xe, trong sự rung lắc nhẹ của xe, từ nhắm mắt lại.
10
Chu Tự ngậm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ ở hành
Bên ngoài, trời tối đen như mực, đêm đã buông xuống.
Lâm Bích Hà trước giờ sức khỏe không tốt, thói quen sinh hoạt rất điều độ.
Giờ này, chắc cô đã
Khi Nguyện mắt hoe bước từ khám, Tự Ngôn đã tắt điếu thuốc.
Anh liếc cái, lạnh lùng hỏi: “Kết kiểm tra nào?”
“Có chút xuất huyết nhẹ, bác khuyên nhất tháng này nên nằm nghỉ nhiều hơn.”
“Vậy em đừng đến dạy nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
anh có ở bên em không?”
Đào Nguyện ấm ức ôm lấy tay anh, giọng nũng nịu.
Chu Tự Ngôn nhíu mày, rút tay ra khỏi tay cô: “Tôi đã nói rồi, có gọi tôi như thế.”
“Ở đây không ai nên em mới mà...”
“Được rồi, tôi bảo tài xế cô về.”
“Anh không với em sao? Hôm em thật không khỏe, sợ lại bị xuất huyết…”
“Bác sĩ đã kê cô rồi sao? thuốc rồi nghỉ cho tốt.”
Chu Tự Ngôn quay người, đi thẳng về phía thang máy: phải bác sĩ, ở lại cũng chẳng làm gì.”
Nguyện cắn môi, kìm được muốn
Nhưng sợ làm cô chỉ có thể nén nước mắt, lặng lẽ theo anh vào thang máy.
Tự Ngôn...”
Đến bị lên xe, Đào Nguyện thực sự không nhịn quay người lại gọi anh.
Chu Tự Ngôn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, rõ ràng chút mất kiên nhẫn: “Lại gì nữa?”
“Ngày mai anh sẽ đến chứ?”
“Bác sĩ đã tháng này không được quan hệ.”
Chu Tự Ngôn “Tìm cô cũng được gì.”
“Tháng này tôi ở bên vợ tôi nhiều hơn. Tốt nhất nên ngoan ngoãn chút đi.”
Đào Nguyện vừa tức vừa tủi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tự Ngôn vì nể cô đang mang thai, đành dành câu:
“Nghỉ ngơi cho tốt. Lúc nào rảnh qua.”
Nhìn anh lên xe, không ngoảnh đầu mà rời đi, nước mắt trên mặt Đào như đông lại, lạnh buốt.
cô nghiến chặt đến nhức từ lúc
Cô không mình vừa trẻ trung vừa đẹp, gì không bằng người vợ ốm kia của anh chứ?
lần nghĩ đến điều đó, cô hận đến xương tủy.
Nhưng cô lại không nỡ rời xa Chu Tự Ngôn, cũng không từ tất những anh đã mang đến cho cô.
Chỉ thể cắn răng
11
Chu Tự Ngôn dừng xe dưới nhà.
Khi người việc ra đón, như thường lệ hỏi: nhân đã ngủ
Người giúp việc nhận lấy áo khoác của anh lại kinh ngạc: “Phu nhân không phải đi cùng ngài sao?”
Chu Tự Ngôn đột nhiên dừng bước: nói gì?”
Đêm đã khuya, chỉ còn ánh đèn trong nhà chiếu lên dáng anh.
“Buổi chiều phu nhân nói ra ngoài dạo phố, uống trà.”
“Buổi tối, tài xế chuẩn bị đón, phu bảo không cần đến, nói là đang ăn tối cùng ngài.”
Càng nói, người giúp việc cảm thấy bất an, giọng bắt đầu run rẩy:
“Phu nhân còn dặn lúc rời đi rằng nay không cần chuẩn bữa
Chu Tự Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo người giúp việc, ánh mắt lùng: “Cô ấy còn nói nữa? Một chữ cũng không được bỏ sót, nói rõ ràng cho tôi!”
Người giúp việc sợ hãi mặt tái nhợt: “Không… còn nữa. Phu chỉ nói tối nay không cần chuẩn bị bữa tối.”
Tự Ngôn buông tay, đẩy người giúp việc ra rồi bước nhanh lên lầu.
Vừa đi, anh vừa thoại gọi cho Hứa Chân:
“Cô có gặp Hà không?”
“Chúng tôi hôm nay không gặp nhau.”
“Nhưng chiều nay Bích Hà cô ấy hẹn ăn tối với cô.”
Giọng nói của Chu Tự Ngôn vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh mức chính anh cũng nổi.
Chỉ là không ai thấy, tay anh đang điện thoại, run rẩy.
“Đúng là Bích Hà có gọi cho tôi, tôi có ca phẫu nên chúng tôi hẹn khác gặp.”
Chu Tự Ngôn biết đã cúp máy như nào.
Anh lại gọi cho những người thân khác của Lâm Bích Hà.
Nhưng tất cả đều lời rằng nay không liên lạc, gặp
Đứng ngoài cửa phòng ngủ chính, Chu Tự Ngôn nhìn cửa đóng trái tim nặng trĩu.
Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí không có dũng để đẩy cửa.
Lâm Bích Hàm thông minh như vậy, làm sao anh có thể ngu ngốc mà hy vọng cô không biết gì về những hành vi của