mắt tôi hướng về phía anh, nhưng anh lại như không biết gì, cắm nghịch điện thoại.
Tôi bất lực thở
Biết ngay là anh lại đang tình khó tôi.
Sáng sớm trên núi, không khí lành lạnh, tôi đứng cạnh ghế, tay ôm mình, bất rùng mình một cái.
Lúc này, cuối cùng Như Hạc cũng tôi.
anh vẫn thật nửa đùa, châm chọc:
“Cố đại tinh định đứng xem mọc luôn sao?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chiếc khăn len trên ghế: “Chăn của anh chưa cất kìa.”
Lời vừa dứt, Tạ Như Hạc lập tức quay mặt đi.
Từ góc độ tôi, chỉ nhìn đường nét cằm cứng rắn, lạnh của anh.
nghe thấy anh nói, giọng không chút biểu cảm:
“Choàng vào đi.”
Tôi ngẩn giây, mới hiểu anh đang bảo tôi lấy chăn đó mà đắp.
Tôi vốn thuộc thể hàn.
Mỗi mùa đông đến, tôi lạnh như đắp cũng không ấm lên
cậu thiếu gia họ Tạ cao quý hay xót xa ôm lấy chân trong lòng bàn tay, mặc kệ mình bị lạnh đến mức nhăn mặt, kêu
tôi thì ngồi một bên bật cười, muốn rút chân ra nhưng bị anh ôm chặt
Anh nghiến răng nói cứng: “Anh không lạnh.”
Anh giống hệt chiếc túi khổng lồ.
Tối nào cũng ôm từ phía sau.
đông lạnh ấy, có khi tôi còn bị ôm đến... nóng mà tỉnh
Tôi quấn tấm khăn len Tạ Như Hạc, ngẩn ngơ nhìn về phía chân trời xa tít.
Lại một nữa, thật lòng
Giá như mình không bệnh thì tốt biết mấy.
tôi đắp Tạ lại đưa qua một chiếc cốc nhiệt.
Anh hờ hững nói: “Tôi không thích uống đồ nóng. Cho cô đấy.”
Tôi lặng lẽ đưa tay lấy.
đầu rối như tơ lại chẳng dám nghĩ quá nhiều.
Cuối cùng, tôi chui mặt vào trong chiếc khăn, cảm nhận chút ấm còn sót lại.
Mười mấy phút
Tia nắng đầu tiên rọi những dãy núi xa xa.
Núi non thành một màu vàng rực rỡ.
Tôi ngây người nhìn.
kìm mà nghĩ người thiếu trong cũng từng rực rỡ chóilóa như thế.
06
Thật ra, tôi quen Tạ Như Hạc từ trước khi anh đi du học.
Khi đó, tôi đang học lớp 11.
Sau khi bố mẹ ly hôn, theo mẹ chuyển một ngôi ở vùng Giang Nam.
Trước đó, tôi luôn sống ở Đông.
Nghe mùa đông ở đây có tuyết rơi, đặc biệt hức chờ
Khi ấy, Tạ Hạc chính là cùng bàn
tôi kể về mong ước ngắm anh chỉ cười mơ không nói gì.
Mãi này, tôi hiểu ý nghĩa của nụ cười đó.
Thì ra, vực Giang Nam cũng phải năm nào có tuyết.
Mà đúng lúc tôi lại rơi trúng không có tuyết.
Vì thế tôi buồn mất một khoảng thời dài.
đến một cuối tuần nọ, Tạ Như Hạc gọi tôi ra sân thể dục.
Trước tôi là cả một vùng “tuyết trắng” trải dài.
Thì ra, anh đã tìm mang tới một chiếc máy tạo tuyết, từng bông tuyết nhân tạo rơi xuống dày
Thiếu niên ấy mặc bộ đồng phục trắng xanh, dưới làn tuyết rơi, để tuyết phủ kín tóc.
Đó là một ngày hiếm hoi giữa mùa đông.
Tôi tròn nhìn khung cảnh trước mặt, choáng váng đến nỗi chẳng nói được lời nào.
một lúc sau cảm cất lời: “Cảm ơn cậu.”
Tạ Như Hạc dang rộng hai đứng sáng, thốt ra một câu sức ngôn tình:
“Cố Hàm chỉ là khởi đầu thôi, tớ muốn cậu cả một mùa đông vĩnh
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng sau lưng anh như thiêu cháy cả đôi mắt tôi.
Nếu không có biến sau kỳ thi đại học, chúng tôi sẽ bên nhau.
Nhưng anh phải ra nước ngoài
Còn tôi thi đậu vào một điện ảnh trong
yêu và tương lai, cả hai chúng tôi âm thầm chọn cái sau.
Hôm Tạ Như Hạc rời đi, đến tiễn
Nhưng cả hai nói với nhau một lời.
Cho đến anh trở về nước, bước làm diễn viên.
Khi cùng thử vai cho một bộ phim, chúng tôi gặp lại.
Tôi ngây ngốc nghĩ rằng đó là định
Nào ngờ, hóa ra lại chỉ là trò số phận.
Khi dãy cuối cũng được nhuộm cảnh tượng mặt trời nhuộm đỉnh kéo dài mươi phút cũng khép lại.
khách mời nấy tấm tắc trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.
tôi, ngồi nguyên trên ghế, quấn chặt trong chiếc len, mãi chẳng muốn đi.
Có lưu quá khứ.
Cũng có thể là vì... tôi vẫn tham chút ấm hiện tại.
đến khi lên tiếng:
“Xem xong m trời nhuộm vàng đỉnh núi, cũng lúc chúng ta nói lời tạm biệt với một mời.”
vừa dứt, mọi người ngơ ngác nhìn
Thấy thế, mới từ tốn giải thích:
“Hàm Sương còn công việc phải làm, nên không thể tiếp tục đồng hành cùng chúng ta trong chặng hành trình tiếp theo.”
ra, công việc chỉ là cái cớ.
do thật sự thể trạng tôi không thể chịu đựng bất kỳ buổi ghi hình nào nữa.
Bác sĩ đã lần bảo tôi mau chóng nhập viện điều trị.
Trước khi xuống núi, MC tổ chức chụp một tấm kỷ niệm cho cả đoàn.
Khoảnh khắc bức ảnh được ghi
Tạ Như Hạc đứng ngay phía tôi, đang đầu nhìn tôi chăm chú.
Kết thúc quay hình, tôi lập lên xe bệnh viện.
Bác nói tình của tôi thể trì hoãn thêm, cần phải bắt hóa trị
Tôi khẽ gật đầu, rồi làm tục nhập viện.
Đợt hóa trị đầu nhanh bắt
trình ấy... đau đến xương tủy.
Cảm giác như người đang dùng dao cạy từng khe xương
Cùng với cơn đau là những lọn tóc rơi mảng lớn.
Tôi ngẩn người nhìn tóc rụng trong tay.
Cũng không hẳn tiếc nuối.
Chỉ là đột nhiên thấy chạnh lòng.