Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 3

đỏ mắt, tủi thân nhìn tôi trách “Vân Vân, đây chính điều con muốn thấy phải không?”

Mẹ luôn nói đàn bà quê mùa vô

tôi thấy bà giỏi lắm chứ, biết rõ tôi thương bà, nên luôn cố tình lợi dụng tôi.

Nhưng mẹ không hiểu, dù trái tim có ấm áp đến đâu, cũng có ngày nguội lạnh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, mỉm cười rạng rỡ đáp “Chuyện này đã là gì Bao nhiêu năm mẹ thao túng cảm xúc của còn để dâu chịu oan thay lâu ít phải chúng con lời giải thích rõ ràng chứ!”

06

Đang nói dở, Trừng kéo anh trai vào cửa hàng.

Anh trai mặt tối sầm, nhàu: “Em rể, cậu muốn gì nữa đây? Tôi đã bảo tối nay có hẹn quan trọng rồi mà!”

Lần này mẹ càng thêm sụp.

không tin nổi: “Con gọi Trừng tìm anh con khi nào? Rõ ràng lúc nào mẹ ở bên cạnh con!”

lúc dâu bảo về tìm mẹ tiện thể con nhắn một tin cho đấy. Mẹ nghĩ xem, tượng náo nhiệt thế này, mất anh trai, bông sen trắng thuần khiết duy nhất thì còn vui gì nữa chứ?”

Vừa nhìn thấy anh trai, chị dâu càng thêm điên tiết.

lao đến túm tóc trai: “Ngô Dũng, rõ đi, tiền lễ kia anh đâu? Hôm nay mới biết, thì ra bà già nhà anh thầm vu oan giá họa cho tôi!”

Anh trai bực bội hất ra: “Thôi đủ rồi! Chuyện bao năm rồi còn nhắc lại làm gì nữa!”

Mẹ giơ tay tự tát mạnh vào mặt mình: “Tất là lỗi của mẹ, do mẹ không biết ăn nói! Hà Hà, đừng giận Ngô Dũng nữa! Hôm nay ngày vui của Thiên, chúng ta làm ầm lên này được gì chứ?”

Bố cũng thở ngao ngán: “Đủ rồi đấy, nhức hết cả đầu! Dũng, đưa Hà Hà đến sân bóng đón Ngô Thiên rồi cùng về nhà đi!”

“Vân Vân, con với Trình Trừng mau dọn dẹp cửa hàng đi, ngày mai còn mở làm ăn nữa. Một nhà phải thuận, ai chẳng có lúc va chạm, đến răng còn cắn nhầm môi nữa là!”

Mẹ thuận thế đẩy anh chị ra cửa, tôi cười lạnh.

“Hôm nay ai dám bước ra đây, tôi tức cảnh sát! Các người một đóng vai người tốt, một vai ác, diễn hợp tốt thật đấy

“Muốn đi là đi sao? Gia đình hòa thuận à? Tiền tiệc rượu của đâu? Còn mười vạn viện phí trước của Ngô Thiên nữa đâu rồi?”

dâu đang dao động, nghe vậy lập tức nghi ngờ: “Hôm sau khi Thiên vừa qua nguy tôi đã rút mười tiền mặt, nhờ mẹ trả cho em rồi mà?”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt bố mẹ và anh trai lập tức trở lạ.

Tôi giơ ra, bất lực đáp: “Chuyện này chị phải hỏi rồi, từ đầu tới em chưa nhận được một nào bù đắp số tiền thậm chí còn phải bán cả xe!”

Sắc mặt chị lúc bảng pha màu bị lật đổ, giận nhìn chằm chằm: “Lý Thục Anh! Mười vạn đâu rồi Tôi còn đang thắc mắc sao hai nay Vân Vân lại nhạt với Ngô Thiên thế. Thằng bé còn hỏi tôi, nó có làm gì phật lòng dì không. Hóa ra lại là do bà, bà già đáng chết

“Đó là tiền cứu mạng bà đấy! Bà định giữ lại mua quan tài à, sao không trả Vân Vân?”

Mẹ ấp ấp úng, ánh mắt đảo liên tục từ anh trai bố, mãi không nói ra được lời nào.

Tôi chỉ cảm thấy như vừa rơi vào hầm băng lạnh giá, người đông

“Mẹ, con đã từng nói hoàn cảnh con với mẹ rồi mà! Chẳng phải mẹ còn khóc với con một trận, nói rằng: ‘Anh con việc bận rộn, chị dâu lại quyết không trả, phải làm sao đây? Cháu bị bệnh, bà giúp được gì, chẳng lẽ lại đến tận nhà đòi tiền?’”

“Hóa ra số tiền đó từ lâu đã tay mẹ!”

“Mẹ trơ mắt con bán xe với giá rẻ mạt!”

“Mẹ trơ nhìn vật lộn khổ bao nhiêu lâu nay!”

“Trên đời này có người mẹ độc ác mẹ vậy?”

dâu giận đến đỏ cả mặt.

Chị túm lấy tóc ấn mạnh đầu bà vào quầy thu hét lên: vạn đâu rồi? Vân là ân cứu mạng Thiên! giữ lại số tiền khiến tôi và Ngô Thiên trở thành kẻ vô ơn bạc nghĩa!”

“Bà có biết, vừa bệnh nặng cần tích đức không? Ngô Thiên vào phòng chăm sóc được nhìn thấy nó, cũng không biết nó sống chết ra sao.”

“Tôi đất cầu xin khắp trời thần Phật, chỉ cần con tôi khỏe lại, tôi nguyện cả đời tích đức hành thiện. năm nay, nào tôi cũng trích ra hai phần lương làm từ thiện!”

bà thì hay quá, sau lưng nuốt luôn tiền mạng này, tôi con tôi vào thế bất nghĩa! Sao bà làm như vậy được? Vân Vân cũng là bà cơ mà!”

07

Chị dâu trước luôn nóng nảy ghê gớm.

Tôi từng giận dùng tiền sính lễ tôi, cũng ghét nào cũng chiếm lợi ích không biết đủ.

Nhưng tôi không ngờ cũng có một mặt giàu tình cảm vậy.

Hai năm qua, tôi không thể qua mười vạn kia, nên lúc nào cũng khó chịu với Thiên.

Nhưng tôi thể được, người khơi mào tất cả lại chính là mẹ ruột

hẳn chị dâu căm giận cực điểm, chị không ngừng ấn đầu mẹ thu ngân.

Bố và trai vào kéo chị ra, người loạn thành một

Mẹ vừa khóc vừa kêu: “Vân Vân, con cứ đứng nhìn mẹ bị ta vậy sao?”

Tôi đứng khoanh tay nhìn màn kịch này, lùng hỏi: “Mẹ cứ nói rõ đi, vạn đâu rồi?”

Bố vả lắm kéo mẹ thoát tay chị dâu, nghe tôi nói vậy liền nổi giận, lao đến định tát tôi.

“Con còn làm tới bao giờ đây?! định phải phá tan nhà cửa mới chịu được hả?”

Tôi nhanh nhẹn né sang sau lưng anh trai, nhìn bàn tay bố hạ thẳng anh ta, tôi chậc lưỡi một cái.

“Anh à, đau không? Từ nhỏ bố nỡ đánh anh, giờ anh cũng nếm thử mùi vị cái tát đi!”

Chương trước Chương sau