Trọng Sinh Phản Công
Vì một sơ suất khi thao tác, Tống Dao đã vô tình dùng kìm mỏ vịt làm rách một vết lớn ở vùng kín của bệnh nhân.
Sau khi cùng cô ta cấp cứu khẩn cấp cho bệnh nhân, tôi lập tức kéo cô ta đến xin lỗi và nhận lỗi trước mặt bệnh nhân.
Thế nhưng, khi nghe vậy, cô ta lại khinh thường cười nhạt.
“Chỉ là chút sai sót nghề nghiệp nhỏ thôi mà, chịu đựng tí rồi cũng xong.”
“Đã không muốn khám phụ khoa thì trước đó đừng có lẳng lơ với đàn ông, đáng đời mắc bệnh!”
Tôi chết sững trước những lời lẽ kinh khủng đó, định bụng sẽ báo cáo thẳng với trưởng khoa. Nhưng chưa kịp làm gì, vị hôn phu của tôi đã ngăn lại.
“Nếu em làm vậy, em sẽ hủy hoại Tống Dao mất.”
Thế là, vị hôn phu đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, khiến người nhà bệnh nhân phẫn nộ đến mức vung dao chém tôi đến chết ngay tại chỗ.
Còn Tống Dao thì thuận lợi ngồi vào vị trí của tôi, thậm chí còn dùng chính thành quả nghiên cứu của tôi để được tôn vinh là “Nữ thần y học”.
Khi mở mắt ra, tôi đã quay trở về ngày Tống Dao bắt đầu khám cho bệnh nhân hôm đó.