Bên Kia Gió Thổi
Chân trái của tôi đã bị cắt cụt.
Vào ngày xảy ra tai nạn, tôi đẩy Trầm Lâm Xuyên ra khỏi nguy hiểm. Anh ấy bình an vô sự, còn chân trái của tôi thì bị cuốn vào bánh xe.
Vì để trả ơn, anh cưới tôi – một người ngồi xe lăn – làm vợ.
Chúng tôi sống bên nhau hơn mười năm, cùng nhau vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.
Dù đôi khi có sóng gió, tôi vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình là ổn định và hạnh phúc.
Cho đến khi tôi qua đời vì suy hô hấp do viêm tủy mãn tính, anh ngồi trước mộ tôi, lẩm bẩm.
Anh nói: “Em vì cứu anh mà mất một chân. Anh cũng vì báo đáp mà như bị giam lỏng suốt hơn mười năm bên cạnh em. Giờ em chết rồi, cuối cùng anh cũng được giải thoát.”
“Kiếp này, chúng ta xem như đã thanh toán xong nợ nần. Nếu có kiếp sau, núi cao sông dài, đừng bao giờ gặp lại.”
Nói xong, anh ta châm lửa đốt giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi trước mộ.
Ba tháng sau, anh ta tổ chức đám cưới linh đình, mời đông đảo bạn bè đến dự.
Cô dâu – tôi biết – là mối tình đầu của anh ta: Lâm Mộc Tuyết.
Sau khi trao nhẫn cưới, anh ta ôm chặt cô ta vào lòng, nghẹn ngào nói: “Bao năm qua, em và con đã chịu khổ rồi.”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đã quay về ngày xảy ra tai nạn.
Một lần nữa được sống lại, lần này, tôi chọn tôn trọng mong muốn của anh ta.