Hôn Lễ Của Kẻ Phản Bội
Ngày Phó Cẩm Xuyên cầu hôn tôi, cả thành phố xôn xao chấn động. Anh ta không tiếc tiền, chi ra cả chục tỷ để mời nhà thiết kế thời trang đình đám nhất chỉ để làm riêng cho tôi một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị.
Suốt mười năm qua, vị tổng tài họ Phó – người giàu nứt vách đổ tường – chỉ yêu duy nhất một cô gái mù. Tình yêu ấy khiến cả nước ngưỡng mộ.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới, còn chưa kịp nói với anh ta rằng đôi mắt mình đã hồi phục.
Thì đã tận mắt thấy anh ta bóp cổ trợ lý Tần Uyển Uyển, rồi hôn cô ta cuồng nhiệt ngay trước mặt tôi.
Thấy tôi bước ra từ phòng thử đồ, ánh mắt anh ta dịu dàng như nước: “Bảo bối, em thật đẹp.”
Tần Uyển Uyển thì vẫn ngồi trên đùi anh ta, mặt đỏ bừng.
Tất cả nhân viên trong tiệm đều cúi gằm mặt. Đám anh em thân thiết của anh ta thì nhìn cảnh đó đầy thích thú, còn buông lời tán thưởng:
“Chị dâu đẹp thật đấy, chỉ tiếc là không nhìn thấy gì.”
Câu nói ấy chọc giận Phó Cẩm Xuyên. Anh ta gằn giọng quát lớn:
“Ai còn dám nhắc đến chuyện khiến Dịch Hoan tổn thương thì lập tức cút khỏi Phó thị, ngày mai tôi sẽ khiến công ty người đó tuyên bố phá sản!”
Khi mọi người vẫn còn ngơ ngác nhìn nhau…
Anh ta đè đầu Tần Uyển Uyển xuống, nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út.
“Còn ba ngày nữa, em sẽ là cô dâu của anh.”
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Uyển Uyển và vẻ thỏa mãn ngập tràn trên gương mặt anh ta, nhẹ nhàng đáp lại:
“Vâng.”
Còn ba ngày nữa thôi… tôi sẽ giả chết trong một vụ cháy lớn để rời khỏi nơi này.
Xóa sạch thân phận, bay đến một đất nước khác, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Cảnh thân mật giữa hai người họ đã sớm bị cắt dựng thành bộ phim dài ba tiếng – chờ phát sóng toàn mạng vào đúng ngày cưới.
Dù gì thì, anh ta đã dốc hết tâm sức để giấu tôi. Tôi cũng nên tặng anh ta một món quà chia tay xứng đáng.